BLOGS  
 
RSS
LẦN ĐẦU TỚI MIỀN NAM
Ngày đăng 24/04/2015 15:20:27 bởi 3Chai

LẦN ĐẦU TỚI MIỀN NAM
Năm 1979 mình làm giảng viên ở K20 Đại học Quân y ngoài Hà Nội đã được 2 năm. Anh Vũ Công Lập vừa nhận bằng Tiến sỹ ở Đông Đức về, cùng các anh Lê Thanh Cần và Nguyễn Đăng Việt trong bộ môn K20 kết thành một nhóm rất thân thiết. Mình nhỏ tuổi hơn các anh, chả biết có giống d’Artagnan ở chỗ nào không mà cũng được kết nạp, thành ra bộ tứ ngự lâm quân.
Các chàng ngự lâm quân đưa ra sáng kiến đi Đà Lạt, chuẩn bị cho việc tổ chức định kỳ khám sức khỏe cho cán bộ nhân viên tại Viện Nghiên cứu Hạt nhân ở đây. Trừ anh Việt ra thì 3 chàng còn lại chưa ai vượt vĩ tuyến 17, trong thâm tâm ai cũng muốn vào thăm Miền Nam một chuyến. Các thủ trưởng duyệt, vậy là nhóm chuẩn bị lên đường. Mình không nhớ anh nào trong bộ tứ có mối quen biết mà lại xin được giấy giới thiệu mua những 4 vé máy bay một chiều Hà Nội-Sài Gòn. Vé bao cấp nên cực rẻ, ông cậu mình ngồi tính ra thì mỗi vé chỉ bằng giá một con gà sống thiến. Rẻ hay đắt thực ra chả thành vấn đề vì đằng nào thì tài vụ của Trường cũng thanh toán cho hết. Nhưng vì là bao cấp nên xếp hàng rất dài, sợ hết vé nên anh Cần phải dậy sớm ra Bờ Hồ giữ chỗ trước trụ sở Hàng không Việt Nam ở đầu phố Hàng Trống. Lấy được vé đã gian nan, mà đi được cũng phải mất tới 5 ngày ra chầu chực ở Bờ Hồ từ sáng sớm, để rồi hôm thì được báo hoãn, giải tán ngay tại chỗ, hôm thì được chở sang Gia Lâm hoặc Nội Bài rồi mới được báo hoãn và lại được chở về thả ở Bờ Hồ.
Hồi đó khách vào phòng cách ly thì được phát một tấm bìa có màu. Gần tới giờ bay, loa kêu thẻ màu nào thì đến cửa nào, trả lại thẻ rồi mới ra khỏi cửa để lên tàu, muốn lẫn lộn chắc cũng khó mà lẫn được. Có bữa chúng mình đã được phát thẻ màu rồi, bị nhốt đến tầm trưa thì có cô nhân viên hàng không ra gọi tên những hành khách phải ở lại, ai không bị đọc tên thì mới thoát. Mình cũng chả hiểu lý do làm sao mà người này thì đi, kẻ kia thì ở, nhưng tới lúc cô hàng không nhỡ miệng, có vẻ hơi đắc ý kêu vào loa “Ông Nguyễn Văn X., nghỉ!”, thì bỗng nhiên cả phòng chờ náo loạn. Mấy chục vị khách bị bắt buộc phải “nghỉ” đứng ra chẹn cửa, không cho cô hàng không đi ra nữa với lý do cô ấy hỗn hào quá và đòi gặp xếp nhớn. Một anh trung niên xưng là xếp nhớn tới xin lỗi, tính giải vây cho cô hàng không, bảo rằng quá trưa rồi, thôi các bác thông cảm thả cho em ấy về ăn cơm. Một hành khách quát: “Các anh các chị còn có cơm mà ăn, vậy chúng tôi bị nhốt từ sáng sớm trong phòng cách ly này thì sao?”. Mình đoán vị hành khách này có thể muốn gợi ý cách giải cứu cho bổn hãng hàng không Việt Nam, vì sau đó thì cả nhóm hành khách đã được dễ dàng xoa dịu bằng lời hứa “tất cả các bác ngày mai sẽ đều được đi, còn bây giờ thì mời tất cả các bác sang căng tin dùng bữa trưa”. Sau khi đã được đút lót bằng một bát phở hay mỳ gì đó mà 36 năm qua rồi mình cũng không nhớ mùi vị nữa, các bác hể hả trở về Bờ Hồ, hẹn ngày mai tất cả gặp lại cùng lên tàu. Riêng tấm thẻ màu thì không thấy bị thu lại, càng tăng thêm niềm tin. Sáng hôm sau, chúng mình đến hẹn lại lên. Lại được báo hoãn. Nhưng các bác đồng minh thẻ màu bữa qua thì đã tản mác đi đâu hết, chả còn lực lượng gì nữa. Vậy là hậm hực trở về Bờ Hồ.
Đến ngày thứ 5 thì chúng mình cũng lên được tàu. Máy bay vừa cất cánh, anh Lập đã đứng dậy tuyên bố: “Tao phải vào toilet cái đã. Coi xem đái ở trên trời có sướng hơn dưới đất không!” Cả bọn cười rũ. Mình đã giữ cái thẻ màu không bị thu lại ấy làm kỷ niệm hành trình 5 ngày với hàng không Việt Nam, tiếc là sau này di chuyển nhiều lần rồi để mất.
Tới Sài Gòn, chúng mình tới cơ sở Sài Gòn của Viện Hạt nhân nằm trên đường Lê Văn Duyệt. May mắn được hẹn nhập ngay vào một đoàn cán bộ của Viện chuẩn bị lên Đà Lạt. Đoàn đi trên một chiếc xe lớn khoảng 40 chỗ, nhãn hiệu Hải Âu, thường xuyên chạy tiếp tế, giao thông giữa Viện với cơ sở Sài Gòn. Anh Việt mấy năm trước đã lên công tác ở Viện Hạt nhân rồi, giờ như thổ công, dẫn chúng mình đi coi tất cả những chỗ nào anh ấy tự xét là đáng coi ở đất Đà Lạt. Lần đầu tới Đà Lạt, mình cứ có cảm giác như được trở lại những năm tháng êm đềm du học. Đà Lạt với những điểm nhấn kiến trúc dễ nhận, dễ thương như một thành phố châu Âu; tháp nhà thờ Con Gà, nóc nhà Nha Địa dư Đông Dương, tháp Sao Đại học… Tất cả hòa mình vào giữa thiên nhiên. Đồi Cù khi ấy còn là của toàn dân, chúng mình thường đi tắt từ khu Giáo hoàng Học viện sang Đại học Đà Lạt. Trường Đại học ở trên một khu đồi, giảng đường, thư viện, phòng lab… ẩn khuất dưới những tàng cây, với vẻ đẹp lặng lẽ mà không thể lẫn vào đâu. Viện Hạt nhân tiếp đón chúng mình rất chu đáo, có lẽ vì chúng mình không phải chỉ là người tới thăm lò nguyên tử như rất nhiều đoàn khách khác, mà là đoàn tiền trạm cho việc khám sức khỏe định kỳ cho nhân viên. Mỗi bữa ra nhà ăn tập thể, mâm có cá có thịt được dọn riêng cho 4 thằng, nhưng nhìn xung quanh ngượng ngùng vì thấy bữa của chủ nhà đạm bạc lắm. Tới ngày về Sài Gòn thì được tiến sỹ Cao Chi đánh một chuyến xe Uaz kéo theo một cái rơ moóc nhở chở hành lý, dọc đường thảy lên đó một trái mít với mấy buồng chuối làm quà cao nguyên nữa.
Ở Sài Gòn mấy hôm, mình có cảm giác thật lạ. Ngoài cái nóng khiến cho mình có thể tắm bất cứ lúc nào mình thích là một bầu không khí tạo cho mình cảm giác tất cả đều chuyển động không ngơi nghỉ. Tiếng máy xe lam? Hay là mùi khói? Hay là mồ hôi nhễ nhại của cần lao? Khi mà Hà Nội thời bao cấp nhẫn nhục chịu đựng cái đói nhiên liệu cùng với cái bụng người lúc nào cũng như còn vơi còn thiếu, thì các bác tài Sài Gòn không chịu vì đói nhiên liệu mà phải đói bụng. Vậy là động cơ xe đò, xe tải được biến cải để chạy bằng mọi thứ nhiên liệu họ kiếm được, kể cả than củi, và người Sài Gòn cũng dễ dãi chấp nhận sự thụt lùi công nghệ bất đắc dĩ ấy. Khi mà Hà Nội còn chờ tem phiếu để mua từng bánh xà phòng, thì Sài Gòn tự nấu lấy những thanh xà bông nhỏ mà dài, tuy ít bọt hơn nhưng mà là Made in Vietnam. Mình ra chợ, mua cho vợ được mấy cục xà bông, một chiếc đèn dầu, mấy mét vải đen may quần, và một ký cá khô là cả một gia tài lớn.
Rồi đến ngày trở về Hà Nội. Không còn tiêu chuẩn đi máy bay, các chàng ngự lâm quân ra đăng ký đi tàu giao liên. Nhờ xe của cơ sở 2 Đại học Quân y chở lên ga Hố Nai, chúng mình chờ ở đó cả ngày. Đêm xuống thì trải vải mưa xuống sân ga, được một giấc mà chả bị con tàu nào đánh thức. Gần sáng thì có tiếng loa, tiếng còi báo tàu quân sự đã đến. Chúng mình lên tàu, và thời gian chuyến trở về dọc chiều dài đất nước cũng là 5 ngày, bằng đúng thời gian của hành trình đi vào bằng máy bay. Vậy cũng là nhanh chán rồi, bạn cùng lớp ngày xưa với mình, những đứa không được đi du học, từ Hà Nội ra đi đã phải mất 5 năm trời mà nhiều đứa cũng không vào được đến Sài Gòn, nói chi chuyện trở về Hà Nội.
Sài Gòn, Đà Lạt, Miền Nam… mình đã yêu ngay từ lần đầu tiên ấy.Doi Cu used to belong to everyone

Đồi Cù bây giờ là của tư nhân, nhưng ngày xưa vốn là của chung, ai đến chơi cũng được.

 

 

 

 

 

Dalat Nuclear Research Institute

Viện Nghiên cứu Hạt nhân Đà Lạt. Mình tới đây công tác nhiều lần thời kỳ 1979-1985. Năm 1987 ra khỏi quân đội, được chuyển ngành về đây. Hồi đó còn sang Tỉnh Đội Lâm Đồng nộp hồ sơ đại úy sĩ quan dự bị nữa.



Bookmark:

[ Xem thêm Emoticons ]



Xem 1 - 8 của tổng số 8 Comments

Từ: ChiNB
25/04/2015 20:53:46

Đọc bài này của 3Chai trên FB rồi nhưng bây giờ vào đây mới còm dài được. Đúng là chuyến đi vào miền Nam lần đầu tiên có nhiều cảm xúc. Chị vào miền Nam ngay tháng 10/1975, sau giải phóng 6 tháng, đi theo chế độ phép vì có bố mẹ công tác trong đó (ông bà vào miền Nam ngay sau ngay giải phóng). Hồi đó không phải ai cũng được đi miền Nam, ai có gia đình trong đó mới được vào, mình lai là bộ đoi, phải xin đủ các thứ giấy tờ chứng minh bố mẹ mình ơ trong đó mới được đi (như xin visa đi nước ngoài bây giờ). Lúc đó tàu hoả hay máy bay đều chưa có, phải đi ô tô, đen Vinh thì phải nằm lại vì tắc đường do còn bom ơ phà Quán Hầu. Một đoàn xe ca Hải Âu cũ kỹ với hàng trăm cán bộ miền Nam tập kết vào thăm gia đình phải nằm lại vài ngày ở Vinh. Được thành phố Vinh sắp xếp vào ở nhưng khu nhà cao tầng do CHDC Đức giúp xây dựng mấy ngày, nằm lẫn lộn cả nam và nữ vào một phòng rộng. Mấy hôm sau đường thông, lại lên ô tô đi tiếp, den gần Đong Hới đường lại tắc, lại phải nằm lại tại các lều dã chiến bằng tranh nứa dựng bên đường, hàng ngày được phát cơm nắm ăn, chiều tối ra các hố bom ngập nước để tắm giặt... Nói chung cuộc hành trình về miền Nam đầu tiên của chị cũng cực khổ không kém, như thời chiến tranh vậy. Tuy nhiên mấy ngày sau khi đường thông (hồi đấy tắc đường toàn do bom mìn còn sót lại thôi chứ không phải do tai nạn hay gì gì đos)., lên ô tô đi qua cầu Hiền Lương và sông Bến Hải có một cảm xúc lâng lâng khó tả. Dòng sông bé và hẹp thế kia, bên này nhìn rõ bên kia, thế mà phải mất 21 năm mới duoc tự do qua lại và phải trả một cái giá quá đắt như thế nào, biết bao người đã ngã xuống để cho hai bờ sông này được nối lại. Đến Đà Nẵng và từ ĐN đi SG cũng vậy, cũng gian nan tuy rằng xe đò trong miền Nam đi nhanh hơn nhưng cũng phải nằm lại một đêm ở Phan Rang trên đường đi, cũng phai ở trong những căn lều tre dựng tạm bên đường, trên những chiếc giường tre làm tạm. Hồi đó, nếu là hai vợ chồng đi cùng phải xuất trình giấy đăng ký kết hôn mới được ngủ cùng một phòng ngăn, còn nếu không mỗi người nằm một nơi. Đúng là nhiều kỷ niệm quá của một chuyến trở về miền Nam năm 1975 cứ tuôn trào nhân đọc bài của 3Chai. Gần 40 năm đa trôi qua kể từ ngày ấy, nhưng kỷ niệm thật khó quên.



Từ: PhongPT
25/04/2015 17:28:50



Đọc bài này PhongPT thấy những hạnh phúc đơn sơ, những giấc mơ nho nhỏ đáng yêu của 3Chai, của chúng ta đọng lại sau rất nhiều năm.




Từ: 3Chai
25/04/2015 12:27:08

Chỉ cần quay ngược cái ghi đông xe Sputnik hay Sport lên là thành xe sừng hươu. Đúng là ngồi thẳng lưng thoải mái hơn hẳn. Có lần mình đạp xe 50 cây số dọc đường 55 từ Nam Định về quê vợ, dọc đường tụi nhỏ chăn trâu lúc thì kêu "Ôi chúng mày ơi xem xe kìa", lúc thì "Ôi chúng mày ơi xem chân kìa" (vì trời mưa đường lầy phải xắn quần lên đạp xe, mà chân thì vừa ở Liên Xô về trắng quá!)




Từ: 3Chai
25/04/2015 12:07:24

Cảm ơn Mun vì được phỉnh cũng sướng, và Lý vì lại được tặng thơ.
Giờ nhớ lại mà viết về những chuyến đi ấy chắc ra nhiều chuyện hay lắm, Thoa-Dũng viết đi, để sau này quên mất.
1979-1986 mình vào Nam ra Bắc cũng nhiều nhưng thua Thoa-Dũng khoản xe đò là chưa đi (vì biết rất cực). Xe đò SG-Đà Lạt và Miền Tây thì mình đi nhiều. Nhớ chuyến mất sạch đồ đạc ở bến xe Miền Đông. Đoàn công tác khám sức khỏe cho Viện Hạt nhân xếp đồ đạc một đống, cả chục người đứng vòng quanh, riêng Ba Chai chạy đi mua vé thì trộm nó nhắm trúng giỏ lấy đi. Có lẽ cũng tại cái giỏ bề ngoài xịn nhất – mình mượn của thằng bạn mang từ Hung về.
Một số lần kiếm được vé máy bay quân sự, AN-22 đau tai nhoi nhói. Nhưng cũng sướng chán.
Công nhận đi tàu hỏa rất vui cái khoản mua mua bán bán. Cứ nhìn xung quanh đồng bào làm gì mình làm theo là có lãi.
Có chuyến mình đi tàu giao liên cùng một em gái kỹ thuật viên, 2 anh em chỉ có 1 vé nằm cho mình là sĩ quan, nó là hạ sĩ chỉ có tiêu chuẩn vé ngồi. Vậy là anh nhường em trèo lên cái băng nằm sát mái nóng hầm hập, còn anh ra nằm trước cửa toa lét, hôi một tí và hay bị bước qua người, nhưng mà mát.



Từ: Guest HHIEN
25/04/2015 12:06:01
Đọc bài của 3Chai mình cũng nhớ lại chuyến vào SG đầu tiên để đến 35năm sau chuyển vào sống tại đây.Đó là vào đầu năm 76 mình đang ctác tại vụ HTQT UBKHKTNN đang mang bầu thg Thứ 3cháu đầu.Lúc đó cần mang t/l gấp cho chgia L/v với ctyIBM mà vụ ko còn ng: nên mình phải đi.Lãnh đạo Vụ biết sức khỏe của mình nên tìm mọi ảnh hưởng để mình có vé mbay cả đi lẫn về nhưng khi ra HN cũng phải mất vài lần đi lại mới đên lượt.sau chuyến đi đó mình đem được 1khung xe đạp nữ với cái ghi đông như 2 sừng hươu( ngồi đạp rất thoải mái nhưng nhìn thì ngồ ngộ) nên đi đường mọi người thường ngoái nhìn theo ..hi..hi.. đi mãi đến 85-86 chuyển ctác sang cty ktế kha khá mới đổi sang xe Mifa Đức.Còn bạn KH lần đầu vào mang ra cái tủ lạnh xờcơnhen 50lít lúc đó mình mới sinh cháu đầu ở nhà Ngoại, điện hồi đó phập phù sau 1ngày quay về thì tủ lạnh thành tủ nóng.Nói chung là có cái để nhớ về một thời đã qua...


Từ: ThoaNP
25/04/2015 01:26:06

Bài của Bachai làm mình nhớ những chuyến ra Bắc vào Nam trước đây. Mình và Dũng là những người duy nhất của mỗi bên gia đình xung phong vào Nam làm việc ngay khi mới về nước (cuối 76 đầu 77, mà hình như cũng là những người đầu tiên của khóa 76 KGU Nam tiến), nên hầu như Hè nào, Tết nào cũng tìm cách ra Hà Nội, chưa kể luôn đăng ký với Trường, có cần công việc gì ở Hà Nội (nhận sách, giáo trình, mua hóa chất, thiết bị, mua đàn cho đội văn nghệ, ....) là gọi Dũng hoặc Thoa áp tải xe hàng. Ngày xưa hóa chất thiết bị Bộ phân cho Trường theo chỉ tiêu, phải ra tận Hà Nội mua và thuê xe chở vào. Đi đủ loại phương tiện: xe tải, xe đò (buýt), tàu hỏa, máy bay (những dịp rất hiếm hoi, do có việc đột xuất). Tàu hỏa Thống Nhất lần đầu tiên thông Hà Nội - Sài Gòn tháng 12/1976, tuy nhiên sợ vé đắt nên chưa dám đi. Máy bay thì trước đây còn bay từ Gia Lâm, qua cầu Chương Dương, ... Đi xe buýt, xe tải là cực nhất, kéo dài cả tuần lễ, đường ngày xưa xấu, bị say xe như chết rồi. Đi tàu hỏa thì rất vui, trên tàu đua nhau mua bán, người lạ cũng thành thân quen, ai cũng dễ tâm tình với người lạ cho khuây khỏa bớt phiền muộn hoặc chia vui con cháu thành đạt, chia nhau cơm nắm, quả cam, ... Nhiều người giờ chịu không nhớ được mặt, nhưng câu chuyện gia cảnh của họ đôi khi vẫn còn nhớ.



Từ: LyTM
24/04/2015 21:07:34

Hóa ra đã có một thời,


mộng mơ dạo đến một nơi sương mù,


thả hồn thư thả phiêu du,


bên đồi thông ấy, mưa mù bay bay,...




Đồi Cù Đà Lạt vắng cây,


nhà nhà chen lối, sân đầy dấu chân,


thông xưa rủ gió vẫn ngân,


bài ca một thưở gieo vần tương tư!!!


 


Hehehe trêu bác 3 Chai tí xíu! Lâu quá hai bác Hải Nhuận vắng bóng trên web đàn, hoa của chị Nhuận mùa này chắc nở nhiều?


 



Từ: Meomun
24/04/2015 20:38:36

@Anh Bachai: Nhìn tấm ảnh anh chụp ở đồi Cù, em không nghĩ là lúc đó anh đã tốt nghiệp  ĐH, đã trở thành một giảng viên ĐH, vì trẻ quá!Thực ra so với bây giờ, anh cũng không khác nhiều, hihi, tức là vẫn trẻ, mà trẻ ít hơn 1 chút thôi! Chúc mừng SN muộn anh nhé!