Tôi nghe tin em bệnh nặng lắm, bệnh nan y. Hơn 30 năm qua không gặp được em, cô gái nhỏ nhắn, dáng vẻ hiền lành, duyên dáng và nhỏ nhẹ ấy ra sao rồi ?
Có vẻ như sự ‘xuất hiện’ của tôi là điều em không chờ đợi. Tôi cũng biết vậy vì chẳng ai muốn bạn bè cũ gặp lại mình khi mình đang bệnh tật thế này, khi mình không còn hơi sức và niềm vui cho cuộc sống nữa thì bạn bè cũng chằng an ủi được bao nhiêu. Đôi khi, sự vui vẻ của bạn bè lại làm mình tủi thân và mặc cảm, và có khi là sự mệt mỏi.
Nhưng em ạ, bệnh tât là một qui luật của cuốc sống. Theo đạo Phật, có thành thì có hoại. Thân ta dù có lúc đã đẹp đẽ, khỏe mạnh bao nhiêu thì cũng có lúc nó già cỗi, bệnh tật và trở về cát bụi. Chị đang làm việc với những người bệnh nên chị ‘ngộ’ rất rõ qui luật ấy. Chữ ‘ngộ’ không chỉ là hiểu mà gồm cả cảm và thông. Chị biết khi cơn đau đến, em phải vật lộn với từng hơi thở , hơi thở mà những người khỏe mạnh rất coi thường và chẳng biết nó quí giá thế nào đối với sự sống. Chị nhìn em thắt lòng, biết nói gì với em? Và em cũng không cần nói gì cả, ngôn từ ở đây thật vô duyên.
Hãy lặng yên nghe từng hơi thở của mình em nhé. Em đã thở hơi thở đầu tiên cùng với tiếng khóc chào đời, em đã thở hơi thở tự do và vô tư của tuổi ấu thơ, em đã thở hơi thở hồi hộp, xao xuyến của tuổi trưởng thành, đã khóc, đã cười cho tình yêu của em. Em đã mang lại hơi thở cho 2 đứa con yêu quí. Mỗi hơi thở là ta gom năng lượng sống của đất trời vào trong lồng ngực, cho ta yêu thương và an lạc đến hết kiếp này.
Chị chẵng muốn an ủi em bằng những lời nhạt nhẽo mà bản thân chị cũng không tin. Chị chỉ thầm cầu mong cho em thanh thản chấp nhận cơn đau. Chị cầu mong có những thiên thần luôn ở bên em, dùng cánh nâng em lên, dùng vai làm chỗ dựa cho em lúc em khó thở và đau đớn. Thiên thần ơi, hãy đưa thêm oxy, thêm hương hoa đồng cỏ cho em thở khi cơn đau đến, hãy hát ru em lời hát của gió của lá cây, của mây của suối, của biển cả cho em ngủ ngon. Thiên thần ơi, hãy ôm em tôi vào lòng để em thấy ấm áp khi giá lạnh, thấy mát mẻ khi nóng bức và hơn tất cả, thấy được yêu thương.
Tôi viết những dòng này trong tưởng tượng. Tôi thấy em ngồi bên tôi, lặng yên và xa vắng. Chúng tôi không nói gì. Tôi cầm lấy tay em, gày gò. Tay tôi cũng lạnh lắm, nhưng em, em có cảm thấy hơi ấm của lòng tôi ?