KGU News >>Người KGU >>Chúng ta
KGU Tạo bài viết  
Thứ bảy 04 Tháng sáu. 2011

THỜI GIAN




Tác giả: LuongDT

                    

Tôi và Mây là hai đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong cùng một khu tập thể. Thời đó, mọi thứ đều rất mộc mạc và đơn giản. Phần lớn các gia đình đều giống nhau về hình thức bên ngoài, còn khác nhau có chăng chỉ là trong cách nghĩ, cách hành xử của mỗi gia đình. Ông thân sinh ra Mây chắc một thời cũng hay làm thơ nên đặt con tên là Mây, còn Bố tôi vốn thích sống thanh bạch “sáng điếu thuốc, chén trà xong bữa sáng; chiều chén trà, điếu thuốc xong bữa tối”, nên đặt tên con là Thanh Lương. Cái tên của con người quan trọng lắm vì nó gắn với ta suốt đời, thậm chí còn tồn tại dài hơn, lâu hơn ta tưởng. Mọi người hay hỏi tên của tôi ý gì mỗi khi tôi phải giới thiệu tên mình. Tôi thường giải thích cho vui “tên tôi có hai nghĩa, nghĩa thứ nhất là salary có nghĩa là tiền lương; ai cũng cần, ai cũng thích nhưng khổ nỗi lại có đệm Thanh nên Lương tôi nó thanh thanh, thành thử mọi người đều chán và bỏ tôi một mình. Họ chán cái tên nên họ ghét lây sang mình luôn. Buồn thế đấy! Nghĩa thứ hai là kindness – lương thiện, phạm trù này không đo đếm được, chỉ cảm nhận được thôi? ”.

Mây và tôi cùng vào Mẫu giáo rồi cùng vào lớp Một và chúng tôi chia tay nhau khi những trái bom đầu tiên rơi xuống vùng trời Hà Nội. Ngoài những thời gian ở trên lớp, chúng tôi chơi với nhau trong vùng đất trống của khu tập thể (lúc chơi bi, lúc đánh khăng , nhảy dây và đôi khi chơi trò trốn tìm nhau ...) và bên bờ hồ đầy thơ mộng, nhiều kỷ niệm. Ngoài ra, chiều chiều chúng tôi cùng nhau ngồi ngắm nhìn những chiếc máy bay con con vút bay lên và từ từ hạ cách xuống Sân bay quốc tế duy nhất lúc đó tại miền Bắc ở phía đối diện bên kia bờ hồ.

Tôi còn nhớ hồi đó nước hồ trong xanh, có thể nhìn thấy đáy hồ với sự đa dạng của các loại rong rêu và các đàn cá bơi lội vui chơi trong thủy cung muôn mầu sắc thiên nhiên rực rỡ. Những hôm trời mưa to, nước dềnh lên cả thềm nhà, chúng tôi đứng trên thềm ngắm nghía các đàn cá hồn nhiên bơi lội tung tăng đủ mầu sắc, chúng rất háu ăn nên chúng tôi chỉ cần có vài hạt cơm và chiếc cần câu đơn giản là có thể có được các chú cá mình xanh đỏ tím vàng với những cái đuôi dài uốn lượn. Vào mùa hoa bèo nở, cả mặt hồ ánh lên màu tím hút hồn chúng tôi; những chú chuồn chuồn ớt đỏ rực bay rượt nhau là là trên mặt nước; thỉnh thoảng chúng đáp xuống những cánh bèo xanh, tím  âu yếm nhau, và vô tình tạo ra  bức tranh thủy mạc lung linh khôn nguôi. Không biết có phải vì mầu tím hoa bèo ấy đã vận vào đời tôi nên tôi như cánh bèo …

Có lần đi học về sớm, tôi mang rau ra rửa, thời tiết hôm ấy thật đẹp, mặt hồ in hình bầu trời xanh biếc, điểm những đám mây trắng lững lờ trôi. Xa xa bên kia hồ là những đàn cò trắng đang nhảy múa trong tiết trời Xuân. Đang nhặt từng cọng rau, tôi thấy một chú cá chờn vờn trên mặt nước, rồi nhanh chóng ngụp xuống như đang vui đùa cùng ai.  Quá bất ngờ, tôi vội lấy cái rổ chao xuống nước và khi nhấc lên thì thấy một chú cá to đang giãy dụa bên trong chiếc rổ. Tôi mừng quá ôm chiếc rổ chạy về nhà. Bụng bảo dạ, hôm nay nhà mình sẽ có bữa ăn tươi vì lâu lắm rồi cả nhà không được miếng thịt, miếng cá nào. Sau khi cất cá cẩn thận trong chậu được đậy kín bằng chiếc mâm gỗ, tôi lại quay lại cầu ao rửa rau. Được một lúc, lại một chú cá nữa hiện lên, lần này có vẻ gấp gáp hơn như đang tìm ai. Cũng giống lần trước tôi lấy cái rổ chao xuống nước, nhấc lên lại thấy một chú cá đang nằm gọn trong đó, mắt đỏ au. Tôi sung sướng gọi: “Mây ơi ! Mây ơi.!”. Mây chạy vội ra, tưởng tôi bị ngã xuống nước. Mây lo cho tôi vì biết tôi không biết bơi (sau này có người “chê” con trai Hà nội mà không biết bơi sao!?). Thấy tôi ôm chiếc rổ chạy lên, Mây hỏi : “Ôm cái gì đấy?” tôi đáp: “cho Mây này”. Mây ngạc nhiên nhìn vào rổ: “Sao giỏi thế?”. Vậy là hai nhà trong khu tập thể hôm ấy có bữa ăn tươi không phải mất tiền. Một thời ngây thơ trong trắng đã qua.

Hai đứa chúng tôi xa nhau từ độ ấy, mỗi đứa một phương trời. Nhưng số phận xem ra cũng có những điểm chung. Cách đây mấy năm, người mà Mây yêu nhất đã bỏ Mây đi. Không biết có phải vì chúng tôi đã cướp đi hạnh phúc của đôi cá đang vui đùa bên nhau trong một sáng đẹp trời của mùa tình yêu hay không? Hồi tưởng lại cảnh chú cá giãy dụa trong rổ và đôi mắt đỏ au đẫm nước mắt hồi nào, lòng đầy xót xa và ân hận… Tôi ngậm ngùi chịu những hình phạt của Trời Đất và cầu xin được tha thứ...

Rồi một hôm, từ một góc trời phương xa, Mây gửi mail cho tôi, trong đó kể rất nhiều chuyện ngày xưa và ngày nay; bao nhiêu hạnh phúc bấy nhiêu đắng cay; nhưng khác với những lần trước, lần này giọng nói của Mây có vẻ vui hơn, yêu đời hơn, thơ mộng hơn, không u sầu, chát chúa; Mây nói nhiều về hành phúc của đời người: “Hạnh phúc không tự nhiên đến, mà phải tìm tòi, khám phá, nâng niu và gìn giữ”; “Hạnh phúc là được sẻ chia và biết chia sẻ”; “Hạnh phúc rất mỏng manh, nó chợt đến rồi cũng chợt đi, do đó hãy biết quý trọng những giây phút êm đềm ấy”; “hãy yêu khi còn yêu” và như Trịnh Công Sơn đã hát: “…Ngày nào mình còn có nhau xin cho dài lâu, Ngày nào đời thôi có nhau xin người biết đau…”. Tôi nghĩ Mây đang yêu và thầm mong Mây có được tình yêu ấy. Hạnh phúc biết bao khi  ai đó sẽ là điểm tựa của ai đó và ai có ai để sẻ chia.

 

Vienna, tháng Năm 2011

 

 

 


Người post: LuongDT

Ngày đăng: 04-06-2011 03:03






Xem 1 - 10 của tổng số 12 Comments


Trang:  1 | 2 | Tiếp theo >  Cuối cùng >>

Từ: Meomun
01/05/2012 09:35:49

Hôm nọ, MM nói chuyện với một người KGU, người ấy nhắc đến anh Đặng Thanh Lương với những lời khen chân thành từ một trong những người bạn lâu năm. Chúc anh Lương mãi giữ được màu tím hoa bèo trong tâm hồn, dù năm tháng có trôi qua.



Từ: LuongDT
07/06/2011 06:20:33

Cảm ơn các bạn đã chia sẻ và góp ý, Thanh Lương đã sửa lại "Thời gian" theo giợi ý của Người KGU. Hẹn gặp lại, chúc mọi người mọi sự tốt lành và thật hạnh phúc



Từ: ThanhLK
06/06/2011 17:59:37

Tôi cũng nhất trí với kẻ ham chơi: "Bỏ đi cái đoạn kết minh triết của kinh nghiệm sống, có lẽ đây sẽ là một truyện ngắn hay"



06/06/2011 10:17:19

Tôi không tin cái hồn nhiên mà mọi người nêu ra trong bài viết của anh Lương?


Hồn nhiên gì mà đến gần 50 năm rồi vẫn nhớ như in thế?



06/06/2011 09:58:05


Thời gian. Bèo. Lục bình. Mây. Trôi dạt. Xanh biếc. Tím ngắt…Thủy chung.


Với sự kết hợp tinh tế của hình tượng ẩn dụ và mầu sắc lãng mạn, lối viết chân thực, đầy chất văn chương và sự kiện có chọn lọc, Đặng Thanh Lương đã biến những kỷ niệm thời thơ ấu thành một câu chuyện mang tính nhân văn sâu sắc và để lại nhiều suy tư trong lòng bạn đọc. Bỏ đi cái đoạn kết minh triết của kinh nghiệm sống, có lẽ đây sẽ là một truyện ngắn hay.


Cám ơn anh.



Từ: HuongNT
05/06/2011 12:31:47

Anh Lương ơi! Anh đã có một tình bạn thuở ấu thơ thật là đẹp. Phần kết câu chuyện của anh cũng như lời nhắc nhở mọi người trong cuộc đời này. (nhưng em cũng phải đính chính phần lớn chúng ta đã là những người ngoài ngũ tuần rồi đấy!). Anh chọn bức ảnh với gam màu lạnh của màu tím hoa bèo và màu xanh của lá bèo rất hợp với câu chuyện kể của anh, gợi cho người đọc một nỗi buồn man mác...chen lẫn luyến tiếc nữa anh Lương ạ!



Từ: UyenNT
05/06/2011 10:23:17

Luơng ơi! Bài viết về tuổi thơ của em tuyệt quá.Nhất là hình ảnh cánh hoa bèo màu tím nhạt ,gợi cho nhiều người hồi tưởng về thời thơ ấu diệu kỳ.Nếu như các THẦY,CÔ yêu quý của chúng ta từ МОЛДОВИЯ xa xôi, khi đến thăm Việt Nam,đã thốt lên СКАЗКА,thì trong mỗi chúng ta khi nghĩ về tuổi thơ đều có một СКАЗКА nho nhỏ của riêng mình.Cám ơn em đã cho mọi người một thóang quay lại dĩ vãng tuyệt vời đó.  



Từ: NguyetTM
05/06/2011 06:42:19

Ôi, những kỷ niệm tuổi thơi sao mà đẹp thế! Chỉ đọc và nghe anh Thanh lương kể mà cũng thấy sung sướng với tuổi thơ rồi. Tuổi thơ hồn nhiên, ngây thơ, lãng mạn đến thế mà có khi bây giờ mới biết nó đẹp, nó quí đến nhường nào.


Cảm ơn anh Thanh Lương đã chia sẻ rất chân thành tình cảm vô cùng đẹp đẽ của mình. Đọc bài viết của anh và bài thơ Minh Lý comment thì trong tâm em mơ hồ về một chuyện tình lãng mạn và có hậu...


Mong sao chúng ta có thể hồn nhiên như vòng giáp đầu tiên của cuộc đời, không lo âu toán tính. Và chắc hẳn chúng ta sẽ cảm thấy hạnh phúc muôn phần nếu như bây giờ cùng ai đó thực sự ngồi ngắm cá bơi trong hồ nước hay ngắm hoa bèo tây  mong manh tím mát trên mặt hồ.   



Từ: LyTM
04/06/2011 21:52:11

Người bạn xưa của anh Lương chắc cũng hay nghĩ về mầu tím nhạt mà mong manh của hoa lục bình, bởi tuổi thơ, như một nhà thơ em không rõ tên đã viết, đại khái: ai cũng đã qua những năm tháng dại khờ, vô tư quá để bây giờ xao xuyến, bèo lục bình mênh mang màu mực tim, nét bút thiếu thời trôi nhanh như dòng sông. Cầu chúc cho những người bạn thủa thiếu thời đều có được hạnh phúc.


Lung linh mực tím chấm chung,


Hương trời, sắc nước, ta cùng tuổi hoa,


 cùng nhau chung một khu nhà,


chung lục bình tím, gói quà chia đôi


thoi đưa, ngày tháng xuân trôi,


mưa thu vần vũ, bèo trôi, hồ tràn,...


Tình thơ ấu, nghĩa mang mang,


Cầu mong người ấy dạo đàn xuân sang,


Lục bình tim tím, dịu dàng


Hồ xưa, thu gọi, đông sang, xuân về!



Từ: ThongNV
04/06/2011 15:16:51

@ Lương DT: Mình rất thích tên bạn theo nghĩa thứ nhất là salary, và mong muốn mọi người trên đất nước Việt Nam ta được sống tốt bằng salary của mình.




Trang:  1 | 2 | Tiếp theo >  Cuối cùng >>

Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s