“CÁNH BUỒM ĐỎ THẮM” * (Xin phép Alexandre Grin)
Tác giả: LuongDT
“CÁNH BUỒM ĐỎ THẮM” *
(Xin phép Alexandre Grin)
Tháng Sáu, thành phố bên sông Neva đang chuẩn bị vào những ngày hội lớn. Ngồi trên máy bay, tôi miên man nghĩ về những kỷ niệm gắn liền với Thành phố xưa với những chiếc cầu cổ bắc qua sông, nơi có Cung điện Mùa đông và Mùa hè, nơi chàng trai tuổi 20 lần đầu trong đời nhìn thấy bức tượng “Mùa xuân vĩnh cửu”, bức tượng lay động hàng triệu triệu con tim, nơi có những Đêm trắng cho bao người quên ngủ ...và chỉ có ở đây, ngày Hội “Cánh buồm đỏ thắm” dành riêng cho lứa tuổi học trò.
Máy bay hạ cánh lúc 23 giờ, trời vẫn còn sáng trong. Mặt trời đã hạ xuống những đỉnh cây bạch dương trắng muốt tạo thành những ngọn đèn trời khổng lồ. Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn hắt lên bầu trời mang theo tiếng lao xao của lá rừng. Và ở phía bên kia, sau những rặng cây bạch dương lấp lánh như những ngọn nến …Trăng lên! Người ta thường nói như Mặt giăng Mặt giời với ngụ ý không hợp nhau. Còn ở đây, lúc này, chỉ thấy sự hòa quyện, đan xen, nâng đỡ, như hò hẹn, như đang chờ mong…Trong lặng yên của Đêm trắng, ta nghe trong gió tiếng thì thầm của lứa đôi…
Chúng tôi không thể yên lòng ngồi trong khách sạn để đón đêm trắng qua khung cửa sổ. Chúng tôi quyết định ra bờ sông Neva để ngắm hoàng hôn muộn và bình minh sớm. Cái ánh sáng huyền ảo, không thể xác nhận được của một ngày đang tắt hay của một đêm đang dâng; Nó đan xen, dường như vĩnh cửu vì không có cái bắt đầu và kết thúc; Nó liên tục bởi sóng nước lấp lánh trên mặt sông; Nó lung linh, huyền ảo tựa như những ảo ảnh của quá khứ, hay những mơ hồ của tương lai?... Tôi ngắm nhìn các cụ ông, cụ bà, những chàng trai và cô gái đi bên nhau. Họ ngắm cảnh mở cầu để nối dòng nước, để cách ngăn liền lại, để hòa vào nhau trong ánh sáng lung linh của ánh Trăng, của Hoàng hôn, của Bình minh và trong ánh sáng muôn mầu rạng rỡ từ mặt sông. Vẻ trầm ngâm trên gương mặt người già, nét hồn nhiên, vui tươi trong nụ cười những đôi bạn trẻ, làm Đêm trắng vừa trầm mặc, vừa trẻ trung, vừa xa xôi, vừa thật gần gũi.
…Ùa về trong tôi những rung động đầu đời, những giây phút quyến luyến, bâng khuâng, những cảm giác lạ như của Ađam và Eva khi ăn trái cấm. Bỗng hiện lên trong tôi, từ phía chân trời, Cánh buồm đỏ thắm! Có phải là tôi đang đợi nó, như nàng A-xôn chân trần trên đất, tấm khăn trùm đầu trễ xuống ngang vai, mải miết đi dọc bờ biển, mải miết tìm từ xa xôi một Cánh buồm đỏ thắm? Tôi miên man về với ước mơ, niềm tin và hy vọng như nàng A-xôn bé nhỏ, nghị lực và khát khao, sống từng ngày, từng giờ, vượt qua dị nghị của nhân gian, sống bằng niềm tin chờ đợi. Nàng đợi tình yêu của mình, đợi cái ngày có nắng màu hồng, và mặt biển cũng hồng rực bởi Cánh buồm đỏ thắm, mang theo Chàng thuyền trưởng trẻ, tuấn tú. Tôi lật từng trang sách câu chuyện Cánh buồm đỏ thắm của Alexandre Grin, nhắm mắt lại, hình dung cảnh chàng Truyền trưởng tìm thấy A-xôn ngủ trong rừng… Quá khứ của tôi hiện về…
“ Ngày đó, Tôi là chàng sinh viên năm thứ 2, sau kỳ thi mùa hè, mệt mỏi, chúng tôi được nhà trường cho đi nghỉ. Lần ấy, tôi chọn nhà nghỉ Communanik cùng mấy người bạn. Nhà nghỉ ẩn trong một khu rừng bên bờ sông. Ở nhà nghỉ chẳng có việc gì làm, chỉ có ăn và chơi. Tôi hay đi lang thang vào bìa rừng, hoặc dọc theo triền sông. Có lúc, tôi nằm dài trên thảm cỏ, nhìn lên những mảng trời xanh lọt qua kẽ lá, nghe tiếng chim ẩn hiện trong lùm cây. Tôi đã quen với cỏ cây, không còn thấy cảm giác cô đơn và nỗi buồn miên mang nữa. Tôi cảm thấy điều tuyệt vời khi chỉ có một mình, và được hòa vào với thiên nhiên. Đúng vào thời khắc ấy, Nàng hiện ra, chiếm ngay một khoảng thiên nhiên của tôi. Nàng nhỏ nhắn, giản dị với chiếc váy bằng vải thô in những bông hoa dại, may theo kiểu của các thôn nữ. Với mái tóc vàng, dài bồng bềnh ngang lưng và đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm, hơi buồn quý phái, Nàng hiện ra như bông hoa Tiên nữ giữa chốn trần gian. Có lẽ vào tuổi ấy, trong khung cảnh ấy…ai cũng sẽ nghĩ như tôi... Rồi chúng tôi làm quen. Tên nàng là Natasa. Giữa cánh rừng Nga đầy thông và bạch dương, chúng tôi lang thang hưởng những hương vị của các loài hoa lá, mùi nồng nồng của nhựa thông, mùi mật còn đọng lại của sữa bạch dương thấm qua từng kẽ lá thân cây. Trong rừng, những tia nắng xuyên lá, tiếng rì rào của cỏ cây, tiếng chim gọi bạn giữa các khóm cây, Tôi được Natasa chỉ cho các loại hoa rừng và tên gọi của chúng, tôi còn được Natasa giúp nhận dạng nấm độc và nấm lành. Natasa với nụ cười tinh nghịch trong ánh mắt nói với tôi rằng cần tránh xa các loại nấm có mầu sắc quyến rũ vì chúng độc lắm… Tôi khẽ cười… Tôi không muốn tin…(nàng đẹp thế, và ngọt ngào thế?). Có hôm Natasa đưa tôi đến cánh đồng phủ đầy hoa hướng dương, một mầu vàng rực rỡ. Chúng tôi vui nhộn tìm kiếm nhau trong biển rừng đầy hoa ấy; thỉnh thoảng lại vít đầu một bông hoa, lấy ra những hạt hướng dương, nhấm nháp cái hương vị còn tươi mới, non như hạt nếp đầu mùa. Tôi kể cho Natasa về cánh đồng lúa vàng thẳng cánh cò bay, những mái nhà sau lũy tre làng, những hạt cốm xanh đầu mùa, bát cơm gạo trắng thơm, ướt đẫm mồ hôi mẹ, mồ hôi chị…
Chúng tôi gặp nhau mỗi ngày, khi chiều tà, mặt trời đã gần đi ngủ, không khí thật trong lành và ấm áp. Natasa đón tôi, với ánh mắt như thầm cảm ơn tôi đã đến nơi này. Còn tôi, khỏi phải nói, tôi lạc chốn Đào nguyên! Đắm mình trong ánh sáng thanh tao, lung linh của những chiều hè tháng Sáu, có một ngày tôi cảm thấy có vòng tay mềm mại khoác vào tay tôi. Lòng tôi xốn xang. Như có sóng ở đâu ập về, như có gió ở đâu tràn tới, như có cơn mưa rào đầu mùa trút nước xuống người tôi. Chúng tôi đi bên nhau lúc âm thầm, lúc lí nhí chuyện này chuyện nọ, cũng có lúc cười, hai đầu chụm vào nhau…Đi được hồi lâu, chúng tôi sà xuống ngồi nghỉ trên thềm đá, nghe cái mát lạnh thâm trầm truyền từ ngàn năm của đá, ngắm thành phố xa xa lên đèn…Tôi cảm nhận hơi ấm từ Natasa lan tỏa sang tôi…Đúng lúc đó, tôi nghe tiếng Natasa lạc đi: “Nhìn kìa, có ngôi sao rơi!” Tôi vội nhìn theo hướng câu nói ấy, một ngôi sao ngã xuống cuối khu rừng. Nhưng không hiểu sao trong những giây phút vô cùng hạnh phúc ấy, tôi lại có cảm giác bồn chồn lo lắng. Và đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ như in cái cảm giác buồn ép nghẹn trái tim tôi khi tôi nhìn thấy vết Sao băng rơi. Em thấy lạ, nép vào tôi và hỏi cái gì vừa xảy ra thế anh. Tôi nói như không nói “Sao băng rơi đấy”. Em hồn nhiên hỏi: “Nó có mang đến cho ta điềm may không anh?”. Tôi nhớ đến lời bà tôi, khi thấy Tôi là cậu bé mơ mộng, thích ngắm sao trời. Bà bảo: “Sao băng, là có điều gì đó vừa rời xa thế gian, như nhường chỗ lại cho những gì đang tồn tại và sẽ tới. Sao băng là điềm may. Ai nhìn thấy sao băng rơi, người ấy sẽ được hưởng hạnh phúc!”. Lời bà theo tôi suốt cuộc đời. Thế mà, lần này nhìn Sao băng rơi mà lòng tôi xót xa “chẳng lẽ hạnh phúc mong manh thế, vừa đến đã vụt đi!”. Em có hiểu không? Quê hương anh, chiến tranh còn chưa hồi kết thúc…”
…Và bây giờ sau hơn 30 năm, tôi được trở lại với Đêm trắng trên thành Len. Tôi cảm thấy Đêm trắng hôm nay còn được góp thêm bởi một thứ ánh sáng nữa: ánh sáng ngôi Sao băng của tôi. Nhưng thật kỳ lạ, giữa ngổn ngang bao nhiêu suy tưởng, giữa bình yên và lung linh của Đêm trắng trên sông Neva, tự nhiên tôi như nhìn thấy xa xa một Cánh buồm đỏ thắm! Cánh buồm đang đi về phía tôi, mà sao chơi vơi, ẩn hiện…
Saint Peterburg tháng 6/2011
Người post: LuongDT
Ngày đăng: 24-09-2011 17:05
COMMENTS CỦA THÀNH VIÊN |
|
Tổng số bài và comment post theo từng khoa
Khoa | Bài viết | Comment |
Sinh | 563 | 9482 |
Lý | 387 | 2824 |
Hóa | 882 | 9765 |
Luật | 721 | 11647 |
Toán | 66 | 376 |
Kinh tế | 4 | 108 |
Câu Lạc Bộ | 30 | 1 |
NCS | 3 | 70 |
Bạn bè | 197 | 1189 |
Dự bị | 0 | 0 |
Ngôn ngữ | 2 | 2 |
10 người post bài nhiều nhất
User | Số bài viết |
TungDX | 289 |
NghiPH | 306 |
NgocBQ | 130 |
ThaoDP | 108 |
CucNT | 123 |
CoDM | 88 |
PhongPT | 73 |
HaiNV | 93 |
LiTM | 85 |
MinhCK | 70 |
10 người comment nhiều nhất
User | Comment |
Guest | 7170 |
NghiPH | 3219 |
LiTM | 1879 |
HaiNV | 1853 |
KhanhT | 1743 |
CucNT | 1718 |
TungDX | 1565 |
ThanhLK | 1545 |
VanNH | 1441 |
ThoaNP | 1257 |