KGU News >>Văn học >>Ký - Luận
KGU Tạo bài viết  
Thứ sáu 17 Tháng hai. 2012

THẦY GIÁO TÔI




Tác giả: MinhCK
THẦY GIÁO TÔI
 
Tôi “tạm” gọi bài viết của mình như thế. Tạm là vì có thể rồi sẽ có thay đổi khi thầy tôi đọc bài này.
          Thầy là "thầy giáo" của hình như ba học trò thời phổ thông sau này là sinh viên KGU, trong đó có hắn. Hắn nhờ tôi tìm lại thầy cho hắn vì hắn ở xa không biết thầy sống, làm việc và nghỉ ngơi ở đâu, như thế nào?  Tính hay nể bạn khiến tôi đã nhận lời giúp hắn ngay với một tâm trạng cả nể nhiều hơn là vì tình cảm. Tôi gọi điện thoại theo số mà hắn đã cho và  biết được nơi thầy đang sống. Đó là một khu chung cư hiện đại nằm ở phía nam Hà Nội. Tôi bấm chuông, sau khoảng một phút đợi, một phụ nữ đã đứng tuổi, dáng dấp thì rõ là người thành phố ra mở cửa. Đoán đây là vợ thầy nên tôi mạnh dạn hỏi ngay:
-        Xin lỗi đây có phải nhà thầy giáo Suyền không ạ ?
     -        Vâng mời anh vào.
Một lời mời rất chân tình với một thái độ mến khách xen chút xã giao làm bất cứ người khách nào cũng có thể tin tưởng, hài lòng khi đến chơi nhà. Thầy giáo Suyền xuất hiện ngay sau đó, thầy bước vào phòng khách từ một buồng ngủ bên cạnh. Trông thầy không khác mấy so với tả thực của hắn với tôi. Vẫn dáng ấy, thanh thanh cao cao, khuôn mặt từng trải pha chút buồn buồn khắc khổ của người trí thức cao tuổi. Tôi tặng thầy bó hoa hồng đem theo được gói cẩn thận và kỹ càng trong một lớp giấy bóng kính mỏng. Tôi thấy thầy gần gũi như một người anh, một người bạn và đương nhiên là một người thầy. Thầy trẻ hơn so với tuổi mà hắn nói, vì vậy tôi đã chủ động đề nghị:
 -  Thưa Thầy, em xin tự giới thiệu về mình.
Thầy chăm chú lắng nghe, ngạc nhiên rồi mừng rỡ khi biết tôi là bạn thân của học trò cưng của thầy. Tôi xin phép được gọi thầy bằng anh cho nó tự nhiên và thân mật. Thầy đồng ý ngay, và thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi không còn một chút gì ngăn cách.
Với tình cảm chân thành của người anh cao tuổi, của người thầy có nhiều kinh nghiệm khi giao tiếp với học sinh, tôi hoàn toàn bị thầy chinh phục. Cảm giác ngỡ ngàng ban đầu hầu như biến mất, thay vào đó là những câu chuyện thấm đậm tình người của người thầy với học trò yêu của mình sau rất nhiều năm xa cách không tin tức. Thầy say sưa kể lại rất nhiều chuyện về những học trò của mình với không ít lời khen ngợi và cả những chê trách rất chân tình.
Thầy kể lại chuyện ngày đưa học sinh giỏi đi thi ra sao. Kể lại chuyện ngày thầy vào Đồng Nai đi chấm thi học sinh giỏi văn toàn quốc của Bộ giáo dục như thế nào. Hôm đó thầy và hắn đã ôm chầm lấy nhau mừng mừng tủi tủi sau rất nhiều năm xa cách trước mặt rất nhiều các vị lãnh đạo, rất nhiều các thầy các cô từ mọi miền đất nước về dự hội nghị.  Trước mặt mọi người hắn đã khóc như một đứa trẻ sau ngần ấy năm xa thầy. Bất cứ ai trong đoàn cũng cảm động trước tình cảm thầy trò thời ấy, cái mà bây giờ thật hiếm, và cũng có thể là không tìm thấy. Với giọng run run cảm động thầy kể lại chuyện ngày chia tay học trò cưng của thầy tại Sài Gòn, hắn đã đem đến tặng thầy hơn chục quả bưởi đựng trong một bao tải, hắn dặn thầy mang về Hà Nội làm quà cho mọi người. Thầy biết là rất nặng nhưng vẫn đem về Hà Nội vì đó là tình cảm chân thành của người học trò rất yêu và rất quí mến của mình. Cái bao tải đó đến bây giờ thầy vẫn cất giữ. Nó như một vật lưu niệm của một thời đã xa nhưng đầy ắp những kỷ niệm tình thầy trò. Lúc nói chuyện với thầy là lúc cô chuẩn bị nấu cơm. Sẽ rất là sai lầm nếu chỉ nói đến người thầy mà không nói đến người giữ lửa trong gia đình thầy.


Cô mời tôi ở lại ăn cơm với thầy, cô. Tôi nhận lời ngay bởi lúc này bản thân tôi đã vượt qua được cái ngại ngùng ban đầu và thực sự thầy và cô đã chiếm được tình cảm của tôi rồi. Khác hẳn lúc mới vào nhà, mọi cái tôi cảm thấy sảng khoái, vui vẻ, tự nhiên như ở nhà mình. Thầy mang ra chai rượu thuốc và mấy lon bia.

Các bạn thấy đấy, trên bàn là các món ăn mà cô đã nấu rất khéo,và bia nữa, tất cả đều rất ngon rất kích thích người ăn. Phải nói rằng tình cảm của thầy cô và các món ăn đã làm tôi thấy ấm lòng và ấm bụng hơn rất nhiều.
 

Thầy kể, cái ngày  vào làng gốm của Biên Hoà hai thầy trò vừa đi vừa xem để nếu thích cái gì thì mua về làm quà cho mọi người. Hắn nói rất nhiều về đồ gốm,  thầy thì gần như chỉ nghe và hỏi. Trong thâm tâm thầy rất vui vì học trò của mình đã trưởng thành, đã hiểu biết rất sâu, rất rộng. Thầy chỉ buồn một nỗi khi định mua cái gì hắn cũng đòi trả tiền bằng được đâm ra thầy cũng ngại. Cuối cùng thầy chọn mua một đôi chó gốm để làm quà và để “giữ nhà" khi cần thiết. Thầy nâng như nâng trứng đôi chó ấy suốt từ Sài Gòn về Hà Nội và thật may về đến nhà nó vẫn nguyên vẹn. Thầy bầy nó ở phòng khách, mỗi lần có ai đến thầy đều khoe đó là quà của học trò tặng thầy. Trong một lần thằng cháu nội cưng của thầy về nhà chơi chạy đùa thế nào đánh vỡ mất một con. Thầy tiếc lắm, nhưng chẳng biết làm sao được vì cháu mình đánh vỡ. Thầy mất ngủ mất một đêm. Hôm sau thầy đem đỏ các mảnh vỡ ấy đi và cũng từ đấy cất luôn con chó còn lại vào chỗ kín để không ai có thể động đến nó được nữa. Hôm tôi đến thầy kể lại chuyện này và đem con chó gốm còn lại ra khoe, tôi thật sự kính nể thầy về đức độ về sự tôn trọng tình cảm của học trò qua món quà nhỏ bé đó. Tôi có ý định mua tặng thầy một con chó như thế, nhưng thú thực với các bạn ở Hà Nội tôi đã tìm rồi nhưng không thể tìm đâu ra. Chúng tôi chuyện trò một lúc thì cũng là lúc cơm đã chuẩn bị xong. Tôi đã có một bữa cơm trưa với thầy cô thật là ngon, thật là tình cảm.
Chuyện xẩy ra đã lâu lắm rôi, mãi từ năm ngoái, thế mà bây giờ tôi mới có thời gian để ghi lại tất cả suy nghĩ của mình về một người thầy của bạn tôi, một người thầy của cái thời bao cấp nhưng còn đọng lại mãi trong tôi. Có lẽ những chuyện này hắn cũng chưa được biết. Nếu hắn có đọc lại những dòng này tôi nghĩ rằng chắc hắn sẽ nhớ thầy hắn nhiều lắm. Càng nhớ hơn nữa trong KGU có ít nhất 3 học sinh của thầy. 

 


Người post: MinhCK

Ngày đăng: 17-02-2012 16:04






Xem 1 - 9 của tổng số 9 Comments

Từ: LyTM
01/06/2012 10:12:19

Anh Minh viết hay quá, rất chân thành! Thầy giáo của "hắn" được anh thăm hộ và đã thành người anh, người thầy mà anh cảm mến và trân trọng. Những câu chuyện và cử chỉ nhỏ của thầy về món quà- chú chó gốm rất thật. Người thầy của thời bao cấp ai cũng đáng kính, hết lòng vì trò. Nhìn mâm cơm biết là gia đình ấy rất nền nếp, rất thân quen. Chúc mừng anh có thêm một địa chỉ để có thể hàn huyên. Chúc mừng cả 'Hắn"- anh bạn của anh nữa, rất hay! Nhờ bạn đến thăm thầy!


Chú chó gốm đó chắc nếu mua lại vẫn không phải là chú cún cũ của thầy. Cứ để 01 con, để thầy còn nhớ con cũ nữa chứ anh Minh!


Mỗi thứ quanh ta vẫn thế,


lạ ban đầu


thành quen dần đến lúc hóa thân thương mà!



Từ: Meomun
08/03/2012 10:22:08

Cám ơn anh MinhCK về bài viết giản dị về chân dung một người thày. Thế hệ chúng ta thật may mắn khi được học những người thầy thực sự, cả về vốn kiến thức so với mặt bằng xã hội lúc bấy giờ, cả về nhân cách và chính nhân cách ấy đã ảnh hưởng lớn đến học trò, cho dù sau này, trong những bước đi theo, chúng ta có điều kiện được tiếp xúc với nhiều thầy cô khác.


Nhớ lắm, tuổi thơ!  



Từ: ThanhLK
29/02/2012 01:15:46

@MinhCK: Em tình cờ biết được đây là một trong các bài thơ hay về thầy cô giáo. Sau đó em tìm trên mạng thì biết được đây là tác phẩm của nhà thơ Tạ Nghi Lễ, được đăng trong tập thơ “Những khoảng trời trong sáng” xuất bản năm 1995. Nhà thơ còn tham gia đóng phim nữa anh ạ, nhưng tiếc rằng ông đã đột ngột ra đi khi mới 57 tuổi (năm 2008).


Anh tham khảo thông tin thêm về tác giả bài thơ theo các đường link dưới đây nhé.


http://www.thoiaotrang.com/muctim/20-11-98/loi-ct.html


http://vi.wikipedia.org/wiki/T%E1%BA%A1_Nghi_L%E1%BB%85


http://lethieunhon.com/read.php/3040.htm


 



Từ: MinhCK
27/02/2012 20:55:49

Thanh ơi ! Anh post bài này lên khi em đang đi c/t Sài Gòn nên em đọc chưa kỹ là đúng thôi, nhưng như người ta nói muộn như thế còn hơn là không. Cái muộn của em lại là cái rất hay cho bản thân anh - một người thích thơ và sưu tầm thơ. Anh đọc bài thơ của em sưu tầm mà thấy "rưng rưng" đấy vì bài thơ đã nói hộ chúng ta rất nhiều về tình cảm của thầy trò thế hệ anh em mình. Anh chưa được đọc bài thơ này bao giờ, lần đầu tiên được đọc nó. Đó là thơ của ai đấy hả Thanh ơi, nó đem đến cho anh những nỗi buồn, những tình cảm nhớ nhung không nguôi. Bài thơ có năm khổ, nhưng hình như tác giả chon lựa kỹ lắm nên mỗi khổ đều gây cho mình (người đọc) những suy ngẫm, những nỗi nhớ xa vời nhưng lại gần gũi vô cùng. Cảm ơn Thanh đã cho anh một hồi tưởng về một thời xa sôi nhưng đầy cảm súc



Từ: ThanhLK
26/02/2012 18:25:39

@ Anh MinhCK: Em bận quá hôm nay mới đọc kỹ bài của anh. Thật cảm động khi hiện nay, trong bối cảnh sự giáo dục và đạo đực bị xuống cấp nghiêm trọng, vẫn còn những tình cảm thầy trò sâu đậm và cảm động như trong bài viết của anh. Những kỷ niệm về thầy cô chắc ai cũng có nhiều, mỗi người mỗi cảnh. Tuy nhiên, để viết ra câu chuyện tình cảm thầy trò giản dị, chân thật dễ làm mọi người xúc động, đến nỗi em Thu chịu mở “kho thơ” của mình thì không phải ai cũng làm được. Em không có thơ của mình, xin tặng ngài Đại tá bài thơ sưu tầm mà em tâm đắc nhé.


 


Lời Của Thầy

Rồi các em một ngày sẽ lớn
Sẽ bay xa đến tận cùng trời
Có bao giờ nhớ lại các em ơi
Mái trường xưa một thời em đã sống

Nơi đã đưa em lên tầm cao ước vọng
Vị ngọt đầu đời bóng mát ca dao
Thuở học về cái nắng xôn xao
Lòng thơm nguyên như mùi mực mới

Dẫu biết rằng những tháng ngày sắp tới
Thầy trò mình cũng có lúc chia xa
Sao lòng thầy canh cánh nỗi thiết tha
Muốn gởi các em thêm đôi điều nhắn nhủ

Một lời khuyên biết thế nào cho đủ
Các em mang theo mỗi bước hành trình
Các em lúc nào cũng nhớ đừng quên:
Sống cho xứng với lương tâm phẩm giá...

Rồi các em mỗi người đi mỗi ngả
Chim tung trời bay bổng cánh thanh niên
Ở nơi đâu: rừng sâu, biên giới khắp ba miền
Ở nơi đâu có thầy luôn thương nhớ



Từ: ThuTT
19/02/2012 23:54:14

@ anh Minh: Em nghĩ là nhiều người trong thế hệ chúng ta có suy nghĩ gi giống anh và chị Xuân Ba, chỉ không viết được như anh đã viết. Cám ơn anh đã nói hộ nỗi lòng của một thế hệ học trò trưởng thành trong thời bom đạn, xa cha mẹ, lớn lên nhờ có những thầy cô như thầy Suyền. Cách đây cũng đã lâu, nhân dịp 20/11 em cũng có viết một bài thơ "Thư gởi thầy giáo cũ", cũng đã có một vài người đã đọc. Em xin phép gởi lời lên đây nhân đọc câu chuyện của anh.



THƯ GỬI THẦY GIÁO CŨ


 


Thưa thầy,


Chắc thầy chẳng còn nhớ tên em


Một học sinh bình thường của thời chống Mỹ


Dép cao su, bộ áo quần giản dị


Mũ rơm trên đầu, túi thuốc ngang hông


 


Lớp học trống trơn, nằm nép ở ven rừng


Dưới chân bàn dọc ngang hào trú ẩn


Tất cả đều xanh và một vầng sáng nhỏ


Khăn quàng đỏ rất nhiều trên vai học sinh


 


Cái ngày ấy em nghĩ thật giản đơn


Đi sơ tán cũng chỉ vì đi học


Môn học không nhiều nhưng rất nhiều mơ ước


Với rất nhiều những dự cảm không tên


 


Mỗi một bến qua, hành trang lại nặng hơn


Ngoài kiến thức là bạn bè còn, mất


Những chuyến tàu ngược chiều về hai đầu đất nước


Người cầm súng vào nam, người  du học phương xa


 


Chỉ vẫn thầy ở lại với bến xưa


Qua 20, 30 năm những ai về thăm lại


Nếu chúng em khác nhiều, xin thầy thứ lỗi


Cuộc sống có nhiều điều không giống ước mơ


 


Còn riêng em, em cũng đi học xa


Được ngồi trong giảng đường đầy ánh sáng


Nhưng ngọn đèn dầu ngày xưa, không được quyền quá sáng


Vẫn mãi là ngọn đèn không thể tắt trong em


 


Em cũng dạy học trò ở những lớp cao hơn


Với những điều có lẽ thầy chưa từng đọc


Nhưng thầy hãy tin, có một điều không bao giờ mất được


Cách thầy dạy chúng em biết mơ ước thành Người


 



Từ: MinhCK
19/02/2012 20:52:05

Chị Xuân Ba ơi! Tôi có ý định viết bài này từ sau ngày 20/11/2011 khi tôi tình cờ gặp được thầy giáo của bạn tôi. Thầy đã để lại trong tôi những suy nghĩ, những nhìn nhận về con người một cách sâu xắc và rất nhân văn. Tôi không ngờ chị cũng có những suy nghĩ giống tôi như thế. Như vậy bài viết của tôi đã phần nào thành công đã gợi nhớ lại cho chị cái thời đi học của chúng ta. Có lẽ ở tuổi chúng ta mới có những suy nghĩ như thế chăng? Tôi viết xong đã đọc cho thầy Suyền nghe và xin phép thầy được đăng bài này trong trang web của hội ta. Thầy phân vân một lúc nhưng sau đó cũng đồng ý với tôi. Thầy phân vân vì không muốn có ai đó nói về mình nhiều như thế (tôi đoán vậy) vì thầy là một người rất khiêm tốn và đức độ. Tôi cũng gửi cho anh bạn xem và chỉnh sửa một số chỗ. Đã có lúc tôi không muốn đăng vì là viết về thầy của bạn mình sợ có gì đó làm bạn mình khó nghĩ, giận chăng? nhưng rồi thầy và anh bạn tôi động viên nên tôi mới gửi nó lên WEB. Thật không ngờ có người (rung động) vì nó. Cám ơn chị đã có một bài com dài.



Từ: BaLX
19/02/2012 09:59:41

Cứ tưởng lần này mình là người Com đầu tiên, nhưng đánh xong tự nhiên mất tiêu. Đọc bài này tôi nhớ lại cô giáo dạy văn và cũng là cô chủ nhiệm của tôi trong những năm học tại trường cấp 3 Chương Mỹ Hà Tây thời kỳ 1967 - 1969. Cô là chị gái của cố nhà thơ Xuân Quỳnh, cuộc sống gia đình của cô cũng gặp nhiều trắc trở như em gái Xuân Quỳnh, nhưng dù sao cô vẫn còn hạnh phúc hơn người em gái tài ba của mình nhưng lại phải từ giã cõi đời quá sớm khi tài năng thơ văn và cuộc sống tình yêu mới đang tốt đẹp. Không gặp may mắn trong cuộc sống lứa đôi, nhưng bù lại cô lại được sống trong tình thương yêu của các trò qua nhiều thế hệ, tôi là một trong các trò được cô dạy và chủ nhiệm trong những những năm sơ tán và học tại trường Cấp 3 Chương mỹ. Trong những năm đó, ngoài những giờ lên lớp, cô luôn gần gũi và quan tâm đến lũ học trò hay bày những trò nghịch ngợm và quậy phá, nhất là bọn con trai. Nhiều khi cô phải lên UBND xã xin tha tội cho lũ con trai đi hái trộm ngọn khoai tây của Hợp tác xã mang về luộc ăn, thời đó mọi thứ thiếu thốn nên được ăn cái gì là lạ cũng đều thấy ngon. Cứ như vậy chúng tôi sống và học với nhau trong suốt 3 năm cấp 3 với biết bao kỷ niệm vui buồn. Sau ngày tốt nghiệp lớp 10, chúng tôi mỗi người một ngã, có rất nhiều bạn lên đường nhập ngũ, đi vào chiến trường B, để rồi sau chiến tranh cũng có bạn đã nằm lại chiến trường, không bao giờ được gặp lại cô chủ nhiệm và bạn bè của mình nữa. Riêng tôi sau khi tốt nghiệp, sang LX cũ học 6 năm, năm 1975 trở về tìm lại cô thì cô đã đi vào SG cùng chồng, đến tận hơn 15 năm sau tôi mới gặp được cô. từ đó đến giờ mỗi khi vào SG tôi vẫn tìm đến nhà cô, ở chơi cả ngày với cô, hai thày trò lại ôn lại những chuyện từ thời ở cấp 3 Chương Mỹ, cô còn biết cả những ai thích ai, tình cảm quý mến nhau của lũ học trò ngây ngô chúng tôi. Mỗi lần tôi ra Hà Nội gặp lại bạn bè thời cấp 3, gặp dịp cô cũng ra, chúng tôi đã có những cuộc vui không bao giờ quên. Cô giáo tôi có thú vui thích đi du lịch, cũng nhờ có các học trò qua các thế hệ ở khắp nơi trong nước kể cả ở nước ngoài nên cô có điều kiện được đi nhiều nơi, đầu tháng 5 này lớp cấp 3 cũ bọn tôi ngoài HN dự định đi vào SG thăm cô, đi qua ĐN tôi sẽ nhập đoàn luôn, tôi ước ao chuyến đi này thực hiện được, vì năm nay cô tôi đã gần 75 tuổi, mắt kém nhiều. Tình cảm thày trò của những thế hệ thời chúng ta sao mà thân thiết, đầy tình cảm vậy, một thứ tình cảm thật đặc biệt, mà ở thời buổi này có đi đốt đuốc cũng khó tìm được, khi mọi thứ đều được quy ra đồng tiền. Hôm nay ko phải kỷ niệm ngày Nhà Giáo, nhưng khi đọc câu chuyện của anh MinhCK post làm tôi lại nhớ tới cô chủ nhiệm hơn 40 năm trước của mình và muốn chia sẻ cùng các bạn, những người bạn cùng thế hệ của mình.         



Từ: MinhCK
18/02/2012 04:51:32


Anh Tấn Định có nhờ tôi đăng hộ comment này


Một câu chuyện thật cảm động về tình thầy trò. Thiết nghĩ những bài viết như thế này nếu được đăng vào ngày Valentine thì ý nghĩa biết bao! Cũng bởi Ngày Valentine trước kia chỉ dành cho lứa đôi (nên có nơi còn gọi là Ngày Lễ Tình nhân), về sau mở rộng ra cho tình cảm gia đình, thiết nghĩ tình thầy trò cũng không phải là ngoại lệ! Ở đây ta bắt gặp một người thầy quý học trò như con, coi những món quà của học trò cũ như báu vật, trân trọng và gìn giữ. Học trò cũ coi thầy như cha chú, vắng mấy năm đã nhớ, phút gặp lại thầy, trò cũ bỗng bật khóc như một đứa trẻ. Những khoảnh khắc thiêng liêng của tình thầy trò, phút giây tái ngộ làm người đọc xúc động đến lặng người.


Điều khiến tôi hết sức ấn tượng chính là sự giản dị và sức cảm hóa của Thầy. Mới gặp Thầy lần đầu mà CKM cứ tưởng là gặp lại thầy cũ của chính mình. Điều đó đã giải tỏa thắc mắc ban đầu của tôi về cái tít bài "Thầy của tôi", vì tôi biết thầy Suyền đâu phải thầy giáo cũ của tác giả.


Điều lạ lùng hơn là sau khi đọc lại bài viết lần thứ ba, tôi có cảm giác Thầy Suyền chính là thầy chủ nhiệm cũ của tôi thời phổ thông. Có lẽ đúng như vậy, bởi vì sau khi hỏi lại CKM tôi mới vỡ lẽ ra rằng Thầy và tôi là đồng hương thật, đồng hương chữ cuối, đó là chữ BÌNH.


Thầy Suyền là thầy giáo cũ của tôi, tại sao không? Cũng bởi bất cứ ai trong chúng ta khi được nghe câu chuyện này đều tưởng là bài viết đang viết về thầy giáo cũ của mình, đúng không? Và ai cũng nghĩ, mình chính là nhân vật "hắn" trong bài viết!


Kết thúc comm tôi muốn nói: - Cám ơn Thầy Suyền của em, cám ơn Cô, cám ơn tác giả bài viết, và cám ơn người học trò cũ đáng yêu!




Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s