QUÀ TẶNG- TÌNH YÊU THƯƠNG


Tác giả: Meomun
Do sơ ý, trong khi loay hoay post cái re-còm mới nhất của anh TĐ, MM đã làm mất bài viết cùng với toàn bộ các "còm"trên trang KGU. Cứ ngẩn ngơ vì tiếc 30 cái còm và re-còm "tâm huyết của các anh chị, của tác giả và của chính mình. May mà bài lưu còn, nay MM xin được post lại. MM xin gửi đến anh Tấn Định và tất cả các anh chị, các bạn lời xin lỗi chân thành. "Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng"- Kinh Thánh
QUÀ TẶNG- TÌNH YÊU THƯƠNG
Tôi biết anh trước khi có mạng KGU khá lâu, bắt đầu từ việc hồi đó tôi khá “chăm chỉ” lướt web. Giữa hàng chục blog mà tôi đã đọc, tôi có ấn tượng và nhớ lâu blog của anh, mặc dù anh không phải là một người viết chuyên nghiệp. Có lẽ vì tôi thấy trong đó một chân dung khá thật của một con người, không cần màu mè hay những chiêu thật ảo lẫn lộn cho đúng với phương châm “thiên cơ bất khả lộ” mà dân chơi blog vẫn truyền miệng. Nhưng có lẽ ấn tượng lớn nhất của tôi vẫn là cái câu “tuyên ngôn” trên blog của anh : “Tôi sinh ra và lớn lên trong đậm đặc yêu thương. Tôi muốn chia sẻ nó cho tất cả mọi người!”
Có lẽ cái tuyên ngôn đó đã đi vào từng bài viết, từng câu chữ trong blog của tác giả. Người đọc có thể thấy rõ qua những bài viết của anh tràn ngập một tình yêu thương và cả nỗi niềm với quê hương Lệ Thủy, nơi có dòng Kiến Giang với nếp nhà xưa của ngoại và bóng dáng của những người thân yêu của tác giả, những người mợ, người chị mà số phận gắn liền với cuộc chiến, những hồi ức về những năm tháng học sinh dưới mái trường Lê Ngọc Hân, những người bạn lính, bạn trường Trỗi…Anh đau nỗi đau Khâm Thiên mùa Giáng Sinh 1972, xót xa với số phận của cô bạn, nhân vật trong “mối tình đầu” thuở trẻ con ngày nào. Anh rạng rỡ với từng bước chân lon ton và đôi mắt trong veo của cô cháu ngoại bé bỏng và trìu mến hỏi cô gái trẻ, người yêu của con trai mình: “Cháu thích về làm con của bác không/thích đất Ô Châu làm quê chồng của cháu?” Tôi đã ngắm cô gái trong ảnh với “đôi mắt huyền trong trẻo dưới hàng mi” ấy và thầm nghĩ: làm sao cô bé có thể nói “không” trước một câu hỏi đầy tình cảm từ một người nhân hậu như vậy.
Tôi bị cuốn hút bởi những bài thơ tình trong blog của anh. Một tình yêu trải qua bao tháng năm, thăng trầm trong cuộc sống, qua bao ngã rẽ, biến động của đời người mà vẫn thiết tha, sâu lắng và da diết. Ở độ tuổi không còn trẻ nữa, người ta có quyền nhìn lại những gì đã qua, chiêm nghiệm và nâng niu, cho dù chỉ còn là kỉ niệm. Trong những bài thơ tình của anh, tôi thích bài “Rồi một mai” với những điệp khúc buồn, khắc khoải “Nếu một mai tôi không còn nữa” có lúc đổi thành “Rồi một ngày không còn tôi nữa”… Vâng, sự sống không vĩnh cửu, bởi “thân cát bụi sẽ trở về cát bụi” như Kinh Thánh nói, nhưng tình yêu sẽ còn mãi và người ta có quyền tự hào về sự tồn tại ngắn ngủi của mình đã để lại những điều có ý nghĩa hơn thế, đó là tình thương yêu giữa con người.
Tôi hỏi anh, liệu tôi có thể giới thiệu trên web KGU cho mọi người cùng thưởng thức? Anh lưỡng lự rồi sau cùng cũng đồng ý và bảo, coi như đó là món quà sớm của anh gửi tặng các chị em nhân ngày 8.3, gửi tặng cả những ai là “một nửa” của phái đẹp, gửi những ai đã, đang và sẽ yêu...
Cám ơn anh và xin được trân trọng giới thiệu bài thơ “Rồi một mai” của anh Nguyễn Tấn Định, mội người bạn của trang Studentkgu.
RỒI MỘT MAI
Nếu một mai tôi không còn nữa
Trái Đất lê những nhịp não nề
Mặt Trời buồn chẳng thèm thắp lửa
Đón tôi đi, Chị hẹn sẽ về[1]…
.
Rồi một ngày không còn tôi nữa
Luống cày buồn tênh cánh đồng sấp ngửa
Lãng đãng mây trôi phía ngàn sâu
Con chim chiều mỏi cánh về đâu...
Rồi một mai chẳng còn tôi nữa
Em có buồn mỗi cuối chiều đông..?
Em có biết nồng nàn hoa sữa
Như tình tôi mãi nhớ em không..?
Rồi một hôm thoảng trong tiếng gió
Vọng về như tiếng Mẹ ru hời...
Rồi hằng đêm dọc con đê nhỏ
Vắng tôi rồi em có chơi vơi...?
Rồi ngày ấy đâu còn tôi nữa
Để nghe em thầm gọi tên tôi...
Em có biết tim tôi rực lửa
Để yêu em đắm đuối một đời..!
Rồi một ngày không còn tôi nữa...
Em hãy kể cho dòng sông ấy
Dòng sông xưa bên lở bên bồi
Hãy kể cho Hạ Sen, Trôốc Vực[2]
Nơi đầu nguồn ngọn núi mồ côi.
Hãy kể cho Biển Đen, Xứ Tuyết
Nơi con tim thổn thức một thời
Và cho cánh chim trời mải miết
Muộn màng bay về phía trùng khơi...
Rồi một mai tôi không còn nữa...
Thì đừng kể, xin em đừng kể
Cho một ai thế giới loài người
Bởi chẳng ai sẽ tin em cả
Rằng có người yêu em như tôi!
Em có biết những dòng thơ ấy
Tôi chắt từ nước mắt đời tôi...
2009
Người post: VanNH
Ngày đăng: 09-03-2012 22:10
![]() |
COMMENTS CỦA THÀNH VIÊN |
Xem 1 - 10 của tổng số 10 Comments
|
Tổng số bài và comment post theo từng khoa
Khoa | Bài viết | Comment |
Sinh | 563 | 9482 |
Lý | 387 | 2824 |
Hóa | 882 | 9765 |
Luật | 721 | 11647 |
Toán | 66 | 376 |
Kinh tế | 4 | 108 |
Câu Lạc Bộ | 30 | 1 |
NCS | 3 | 70 |
Bạn bè | 197 | 1189 |
Dự bị | 0 | 0 |
Ngôn ngữ | 2 | 2 |
10 người post bài nhiều nhất
User | Số bài viết |
TungDX | 289 |
NghiPH | 306 |
NgocBQ | 130 |
ThaoDP | 108 |
CucNT | 123 |
CoDM | 88 |
PhongPT | 73 |
HaiNV | 93 |
LiTM | 85 |
MinhCK | 70 |
10 người comment nhiều nhất
User | Comment |
Guest | 7170 |
NghiPH | 3219 |
LiTM | 1879 |
HaiNV | 1853 |
KhanhT | 1743 |
CucNT | 1718 |
TungDX | 1565 |
ThanhLK | 1545 |
VanNH | 1441 |
ThoaNP | 1257 |