KGU News >>Văn học
KGU Tạo bài viết  
Thứ sáu 16 Tháng ba. 2012

Cậu Phi




Tác giả: Kim Thu
 
Xin gửi tới anh chị em, những người đã một lần khoác áo
chiến binh, hay những người thân của mình cả cuộc đời
trong quân ngũ.
Bài viết không được mài dũa như chuyên nghiệp, nhưng
nó có thật và nó là nguồn tình cảm mãnh liệt của riêng
tôi. 
Cảm ơn bạn đọc.

                                              Cậu Phi

Tôi vẫn nhớ mãi căn nhà ấy trên đường Sinh-Từ (đã trở thành đường
 Nguyễn Khuyến  từ lâu), nơi cậu sống những năm tháng thời niên thiếu.
        Sau tiếp quản Thủ đô, mẹ tôi từ chiến khu đưa tôi và chị Quỳnh Nga
về Hà nội. Những năm đầu, mẹ tôi công tác tại Chi  Sở Thuế Hà đông.
Đất nước vừa trải qua chín năm làm một Điện Biên, bao nhiêu vết thương 
chiến tranh chưa kịp hàn gắn , còn nghèo , còn thiếu thốn, còn thủ công
nghiệp lắm.  Lấy đâu ra một cái máy đếm tiền hiện đại như bây giờ.
Phải đếm tiền, và chia các loại tiền ấy ra những cái bao tải lớn, để chuyển đến
các kho bạc của nhà nước.  Mẹ tôi được giao công việc ấy. Mẹ tôi kể, có những 
đêm mệt quá, mẹ đắp chăn cho "tiền " và cho mình, thế là ngủ. Kể cũng lạ,
lúc ấy Chính Phủ tin tưởng ở lòng dân đến thế. Và dân cũng tuân thủ  kỷ-cương 
làm việc đến như vậy.
      Mẹ tôi được cử đi học thêm nghiệp vụ, phải cai sữa con Thu.
Mẹ gửi tôi về nhà ông bà  Sinh-Từ, chúng tôi vẫn quen gọi như vậy.
Đêm, ông cho tôi bú bầu sữa ông pha sẵn từ chập tối, giắt trên đình màn. 
Ngày cậu Phi lo trông, ẵm bế cháu.
    Lúc nhỏ cậu Phi học cấp II Lý Thường Kiệt. Trường này nằm ngay trên đường
Sinh-Từ. Tôi nhớ mỗi lần tới nhà ông bà, trường ấy nằm bên tay phải. Nó rất rộng,
thoải mái cho bọn con trai đá bóng. Hai cánh cổng trường, khiến tôi liên tưởng 
đến một doanh trại bộ đội, vì trông nó thật oai nghiêm.
   Lên cấp III, cậu Phi chuyển về trường Chu Văn An.
Nhà ông bà tôi nghèo lắm. Căn nhà khá rộng, nhưng trong nhà và ngoài sân
chẳng khác gì nhau, trống tềnh trống toàng. Nền nhà chẳng được lát bằng gạch
gì hết, nó đen và nhẵn bóng, vì đất được đấm rất kỹ. Những hôm mưa dột, thật là
thảm hại.
Một lần ghé thăm ông bà, mẹ tôi hỏi ông:
-Phi đâu hả cậu?
- Nằm kia chứ đâu. Quần áo giặt, phơi mà chưa khô. Ông bảo mẹ tôi.
Mẹ tôi đến gần cậu Phi, đắp  chăn đâu, đắp  cái màn nhuộm nâu đã bạc.
Nhuộm nâu hết, cho sạch và đỡ tốn xà phòng, ông bà  bảo thế.
Mẹ tôi chảy nước mắt, thương cậu quá!
Ông bà tôi bán tạp hóa. Đủ cả, diêm, bật lửa, thuốc lào, xà phòng, bánh kẹo...
Tôi vẫn nhớ bánh xà phòng hồi ấy có hình con thuyền buồm  khắc trên mặt.
Hấp dẫn nhất đối với chị em tôi là mấy thẫu bánh cuộn thừng, bánh quả bàng
và nhất là "bánh chả", nó thật là thơm bởi  hương vị của lá chanh.   
            Lên đến cấp III, cậu Phi trông đã dáng dấp một thanh niên Hà nội. Mà cũng lạ,
lớn lên trong cảnh túng thiếu, đói ăn, thế mà cậu  to cao, vạm vỡ, tráng kiện lắm.
Ở độ tuổi này,  nam thanh nữ tú đã để mắt tới nhau.
Cậu Phi có hai cô bạn gái thân hơn cả, khi lên đến lớp chót của phổ thông, cả hai
cô đều yêu cậu. Đó là Song Thu và Loan.
Nhiều lần bà tôi đã hỏi, khi cậu đưa lại số tiền ăn sáng:
-Con không ăn sáng hay sao?
- Không, con đợi về ăn cơm trưa mợ nấu. Cậu thoái thác. 
Thật ra cậu đã dấu bà tôi.
Những buổi sáng tới trường, cậu thường thấy trong ngăn kéo bàn học của mình,
lúc thì gói xôi, lúc thì bắp ngô luộc. Xôi thì đủ loại, xôi ngô, xôi xắn, xôi đậu xanh...
Tất cả tác phẩm ấy là của  Song Thu , người thương yêu cậu hết mực, người hiểu 
cảnh đói của anh trai nhà nghèo. Cậu biết, đốm lửa tình ấy bắt đầu len lỏi trong
con tim mình.
Đến năm cuối của chương trình phổ thông, học trò bắt đầu lao vào học chết bỏ.
Cũng năm học này, Song Thu toàn đóng tiền học cho cậu Phi. Những giọt nước
mắt  ngấm ngầm lăn vào từng tế bào, từng nhịp thở của cậu học trò nhà nghèo.
Cậu Phi muốn khước từ, muốn quay mặt xua đi những gì mình đang đón nhận. 
Nhưng ánh mắt của Song Thu, tình cảm vô cùng chân thành của Nàng, sự cảm 
thông  tột cùng của Nàng cho gia cảnh cậu, khiến cậu chỉ còn biết đến hai chữ:
Cảm ơn !
Rồi Tháng Năm tới, hoa phượng vương đầy trên vai học trò một màu đỏ thắm.
Có lẽ không quốc gia nào, học trò có được hình ảnh bông hoa phượng gắn với
tuổi thơ, gắn với nhà trường, gắn với tình bạn như ở Việt Nam mình.
Ước mơ chắp cánh cho tuổi này. Cậu Phi được tuyển vào binh chủng không
quân và học ở Liên Xô.
Song Thu vào đại học Lâm-Nghiệp. Con gia đình Tư sản Hà nội!
Bắt đầu một nhịp cầu ngăn cách.
Bên quân đội yêu cầu cậu Phi phải chấm dứt quan hệ tình ái với Song Thu!
Không thể tồn tại một mối tình giữa một anh chiến sỹ không quân với
một thiếu nữ của giai cấp đối đầu!
Đấy là tình cảm ủy mị, là dung hòa một ý tưởng, một lối sống của tư sản.
Là người chiến sỹ cách mạng, phải rắn như gang thép, phải biết hy sinh,
phải biết hiến dâng tất cả cho sự nghiệp cách mạng! 
Nhưng có ai biết rằng, chính tình cảm thiêng liêng mà Song Thu dành cho
cậu Phi, chính những chăm bẵm chân thành của cô về cả vật chất và tinh
thần trong suốt thời đi học , để có một cậu Phi hôm nay  như một chiến 
binh thực thụ?
Cậu chấp nhận, tất cả vì công cuộc cách mạng, vì sự nghệp nhà binh.
Những năm học ở Liên Xô, cậu Phi cũng tham gia văn nghệ sinh viên.
Thủ vai anh Trỗi và cô sinh viên đóng chị Quyên, cũng mê anh phi công
ấy. 
Nhưng cậu tôi đã chôn chặt mối tình đẹp nhất thời thơ ấu với Song Thu
trong con tim.
Chưa một lần đôi lứa ấy được thong dong trên đường Cổ Ngư nắng đồ.
Chưa một lần Song Thu được ngả đầu vào ngực cậu thổn thức những lời
yêu thương.
Và chắc cũng chưa một lần được trao nụ hôn yêu dấu cho người mình
đã đắm say.
Làm gì có những góc bàn ở một Cafe huyền ảo ngập tràn tiếng nhạc.
Không có một lần nào dìu nhau trên sàn nhảy như bao đôi lứa hôm nay.
Chẳng có gì hết ngoài một khối tình nhỏ bé nhưng giá trị như pha lê
cho cả hai người.
Có chăng, chỉ là  những ánh mắt ân tình  trao nhau vội vã  lúc 
trống giục vào lớp.
Như bao nhiêu người lính trẻ khác vĩnh viễn ra đi, cậu chưa bao giờ
sống những phút giây của Thiên Đường Tình Ái.
Mãi đến năm 1967 , lúc nhận được tin cậu Phi đã hy sinh , tôi mới biết 
mặt Song Thu.
Một thiếu nữ Hà nội có khuôn mặt thật khả ái và vóc dáng nhỏ bé, dễ thương.
Tôi hiểu ngay vì sao cậu tôi đã yêu Nàng đắm say và cất giấu trong tim 
mình mối tình tuyệt vời ấy.
19 Tháng Năm 1967, để lập thành tích dâng lên Bác, cậu Phi đã hy sinh trong
lúc làm nhiệm vụ. 
Lúc ấy cậu  mới 23 tuổi. 
Lúc ấy,cuộc tình đơm bông  từ  độ học trò vẫn được ấp ủ trong con tim người lính trẻ.
Lúc ấy, vẫn còn một lời yêu chưa được  thổ lộ của lứa đôi.
Lúc ấy ,niềm kiêu hãnh và hy vọng  vẫn đang thăng hoa trong lòng người thiếu nữ.

Người post: TuyetHA

Ngày đăng: 16-03-2012 14:02






Xem 1 - 9 của tổng số 9 Comments

Từ: HoaNT
18/03/2012 10:27:12

Tác giả bài này là Kim Thu cũng là bạn học cùng trường với mình thuở cấp 2 sơ tán ở Hồng Châu nay gọi là xã Tự Nhiên, huyện Thường Tín là nơi có bãi Tự Nhiên của sông Hồng  và có sự tích Chử Đồng tử và công chúa Tiên Dung nổi tiếng. Có bài thơ hay tác phẩm gì hay thì Kim Thu thường gửi cho cả Ánh Tuyết và mình luôn.


Hôm qua mình cũng vừa về chính xã Tự Nhiên này để đưa bà cô ruột là vợ liệt sỹ về yên nghỉ tại quê chồng. Chú  chồng của cô mình là người sinh ra và lớn lên ở xã này là bộ đội đi B năm 1967 cùng với bố mình ở mặt trận Bình trị thiên Huế, lúc ra Bắc công tác bố mình có gặp chú mình ở mặt trận chú mình có hẹn với bố mình là:" Anh ra trước đi em đánh trận này xong thì anh em mình sẽ gặp nhau tại Hà Nội" thế rồi cả nhà mình chờ mãi mà chú cũng chẳng về. Lúc chú ra đi vẫn còn trẻ lắm mà đã là trung tá rồi. Cô mình ở vậy  vất vả nuôi con chờ chồng  chăm sóc mẹ chồng suốt hơn 50 năm. Vì không tìm được xác của chú mình nên cô mình có nguyện vọng sau khi chết được chôn ngay cạnh mộ mẹ chồng để kiếp sau được hầu hạ mẹ chồng.Thế là cô mình hôm qua đã được toại nguyện.Chiến tranh để lại cho mỗi gia đình ở VN những kỷ niệm và những số phận khác nhau.


Hôm qua đưa cô về cõi vĩnh hằng mình lại được trở lại nơi sơ tán cũ sau gần 50 năm được gặp lại bạn bè, thày cô giáo  từ thuở ấu thơ bây giờ đã là những ông bà U60,70 hết cả rồi ngồi nhắc lại những kỷ niệm thời sơ tán mà thấy lòng nao nao, bồi hồi.



Từ: LyTM
18/03/2012 09:44:27

Nơi anh ngã mây xanh vờn lửa đỏ,


cái chết kiêu hùng cho xứ sở mãi xanh,


Tình yêu thiêng liêng mạnh hơn cả chiến tranh,


Anh mãi trẻ với trời xanh thăm thẳm,


vẫn thanh xuân, ngạo nghễ và kiêu hãnh,


cho muôn người nhìn lên đó- trời xanh!


Sâu nặng tình người bạn gái chân thành,


mãi mãi sống với một thời xuân sắc!


Luôn bất diệt mối tình đầu son sắt,


trong dại khờ, ấu trĩ,... ngát nụ hoa!


 



Từ: ThongNV
18/03/2012 08:00:23

Về đến trạm phẫu của Trung đoàn, tôi nhận ra ngay người nằm gường bên là Tiểu đoàn trưởng của mình. Anh bị thương rất nặng, cụt hai chân và băng kín cả người. Tôi áp lòng bàn tay mình vào má anh thay cho lời chào. Anh bảo với tôi là muốn gặp bác sĩ. Một bác sĩ và y tá đến. Anh nói với bác sĩ: Em biết không qua khỏi lần này. Em chỉ có một mong ước.. . . . Chúng tôi động viên anh và hứa sẽ thực hiện theo ước vọng của anh. Môi anh run run mấp máy. . . chúng tôi cúi sát xuống nghe. Anh ơi! (anh gọi bác sĩ) cả đời em chưa một lẫn hôn người khác giới. . . . .Cô y tá chấm vội nước mắt và cúi xuống hôn lên đôi môi khô nứt của anh.


Đưa anh về nơi vĩnh hằng, có người con gái phương nam đội chiếc khăn xô khóc thẫm tiễn anh.



Từ: NgaHT
17/03/2012 09:43:04

Chiến tranh đã qua đi từ lâu nhưng nỗi đau vẫn còn đó. Những mối tình dang dở vẫn còn đó. Biết bao thanh niên đã ngã xuống ở tuổi đôi mươi. Chuyện cậu Phi thật cảm động. Xin cảm ơn tác giả.



Từ: NguyetTM
17/03/2012 01:39:26

Em không là người lính mà đọc bài "Cậu Phi" cũng rung động vô cùng. Hồi đất nước còn bị giặc xâm lăng, biết bao con tim bị chia lìa, biết bao tình cảm yêu thương phải âm thầm dồn nén rồi mất đi vĩnh viễn.


Mong sao cho chất liệu tình yêu Chung Thủy của Song Thu và Cậu Phi được thăng hoa rồi biến hóa thành những Giọt Sương Tình đọng trên những bông hoa tình yêu thời hiện đại.



Từ: MinhCK
16/03/2012 21:59:46

Một bài viết làm rung động lòng người (nhất là những người lính). Tuổi thơ của mình cũng qua đi tại phố Sinh Từ (Nguyễn Khuyến) đó. Nhà mình lúc đó ở 89 Lý Thường Kiệt. Mình học lớp 1 tại trường Phổ Giác, trường nắm trên phố Ngô Sỹ Liên song song với phố Sinh Từ, sau đó học lớp 2,nửa năm lớp 3 tại trường Lý thường Kiệt. Cậu Phi trong bài có lẽ hơn mình độ 5-6 tuổi. Đọc bài này lại thấy  sao ngày xưa mọi người và ngay cả mình cũng có những suy nghĩ ấu trĩ như thế. Mình cũng có một cậu bạn tốt nghiệp ở LX về sau đó cũng yêu một con nhà tư sản, thế rồi tổ chức can thiệp và nhất quyết không cho lấy. Thế mà cũng phải chịu đấy.họ đã phải chia tay nhau. Thật là buồn. Ai cũng có một thời như thế. Biết làm sao được. Trong bộ đội, trong chiến tranh, trong lực lượng không quân những chuyện như thế này nhiều lắm. Bọn trẻ bây giờ sướng hơn chúng mình nhiều. Chúng nó có quyền yêu, quyền chọn chẳng phải hỏi ý kiến ai. Nhiều khi cũng tự động viên mình: "mỗi thời nó một khác mà". Cám ơn Tuyết đã post một bài viết hay, cảm động và (theo mình}- giầu tính nhân văn, phê phán.



Từ: HaiNV
16/03/2012 20:35:00

Cám ơn em TuyếtHA đã đưa lên trang Web KGU một bài viết hết sức cảm động của bạn Kim Thu, một cựu lưu học sinh VN tại Ukraina, về người cậu ruột của mình - liệt sỹ phi công Nguyễn Văn Phi. Liệt sỹ Nguyễn Văn Phi là một trong số hàng trăm anh hùng, liệt sỹ của lực lượng Không Quân Nhân Dân Việt Nam non trẻ ngày ấy đã ngã xuống vì độc lập tự do của Tổ Quốc. Chúng ta còn nhớ những tấm gương hy sinh dũng cảm của anh hùng liệt sỹ phi công  Vũ Xuân Thiều và bao anh hùng, liệt sỹ khác.


Người KGU ta tự hào có mặt trong lực lượng "hậu phương" của không quân: Chị Lê Hoàng Hoa, CL75, là phu nhân của Trung tướng Nguyễn Đức Soát (nguyên Phó Tổng tham mưu trưởng QĐNDVN, nguyên Tư lệnh Không quân).  Anh Soát từng là phi công chiến đấu dũng cảm, lập nên những chiến công anh hùng. Có thể còn nhiều người KGU khác cũng có thân nhân là phi công.


Xem lại tài liệu về cuộc chiến giữa Không Quân của ta với Mỹ, có thể tìm thấy một số thông tin ghi lại như sau: Đúng ngày sinh của Bác Hồ, 19.5.1967, máy bay địch mấy lần xâm phạm bầu trời của ta. Khi phi đội gồm 4 máy bay MIG17 của Trung đoàn  không quân 923 (E923), trong đó có phi công Nguyễn Văn Phi bay số 4, xuất kích chiến đấu với địch, anh đã anh dũng hy sinh.


Chúng ta đều biết, trước mỗi trận đánh, không quân của ta hay mọi lực lượng chiến đấu khác đều tuyên thệ, hứa với Đảng với Bác Hồ "ra đi là mang chiến thắng trở về" (Bài hát: Phi đội ta xuất kích). Vì vậy, theo tôi có lẽ không phải "để lấy thành tích dâng lên Bác Hồ" mà "Cậu Phi phải hy sinh" mà anh đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ chiến đấu vì nước, vì dân. Hôm nay, được sống trong hòa bình chúng ta luôn ghi nhớ công lao và biết ơn các anh hùng liệt sỹ như "Cậu Phi".


http://www.vnmilitaryhistory.net/index.php?topic=5477.240


http://www.vietnam-ukraina.vn/forum/forum_posts.asp?TID=76&OB=DESC&PN=1


Xem thêm thông tin về Không Quân Nhân Dân VN:


http://vi.wikipedia.org/wiki/Kh%C3%B4ng_qu%C3%A2n_Nh%C3%A2n_d%C3%A2n_Vi%E1%BB%87t_Nam



Từ: Meomun
16/03/2012 16:40:58

"....để lập thành tích dâng lên Bác, cậu Phi đã hy sinh trong


lúc làm nhiệm vụ..."



Em thì thấy không ổn khi đọc câu này, nghe xót xa quá. Chắc Bác cũng chẳng muốn các cháu lập thành tích như thế.



Qua chị Tuyết, em "biết" được tác giả của bài viết, những người bạn KGU như chị Kim Thu, anh Tấn Định làm cho trang web của chúng ta thêm phong phú bài vở. Mong đọc được các bài mới của các anh chị trên KGU. 

 



Từ: BaLX
16/03/2012 16:14:30

Một bài viết về tình yêu lứa đôi của thế hệ thanh niên thời những năm chống Mỹ cứu nước thật cảm động. Một tình yêu trong sáng, làm ta gợi nhớ tới cuộc sống thanh bạch của người dân Việt nam trong thời bao cấp, cái thời mà mọi cái đều thiếu thốn, từ vật chất đến tinh thần, thời mà "tình yêu" tự nhiên của con người bị chi phối bởi nhiều yếu tố tác động từ bên ngoài, nhất là yếu tố xã hội, mà nguồn gốc xuất thân của con người được quá chú trọng, cũng vì "sự quá chú trọng" đó mà xã hội đã mất biết bao nhân tài thực sự chỉ vì họ được sinh ra trong một gia đình được coi là "tư sản" thời đó, nếu đem so tài sản của họ thời đó chắc không biết bằng một phần bao nhiêu % tài sản của các đại gia hoặc Giám đốc, TGĐ, thậm chí của nhiều Quan chức thời nay. Đúng là  sự suy nghĩ của thời còn mang nặng tính duy ý chí, chỉ biết tới "sự trong sạch" một cách thái quá.


      Càng đọc càng thấy thương cho Cậu Phi, đã vì Tổ Quốc hy sinh mà chưa được hưởng trọn vẹn tình yêu của người con gái nhất mực yêu mình.



Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s