KGU News >>Văn học >>Truyện
KGU Tạo bài viết  
Thứ tư 25 Tháng bẩy. 2012

CHỊ GÁI TÔI




Tác giả: Tấn Định
CHỊ GÁI TÔI
 
Gia đình chị tập kết ra Bắc. Chị trở thành chị tôi, thành con của ba mẹ tôi, còn tôi thành con của ba má chị, thành anh trai những đứa em của chị.
Ngày đất nước thu về một mối, ba má tôi trở về quê Quảng Nam - Đà Nẵng, chị tôi cũng theo về từ đó.
Hàng năm, tôi đưa các con về Đà Nẵng thăm ông bà, thăm chị. Mỗi lần về, biết tính tôi má nói ngay khi chưa kịp cơm nước gì: "Tranh thủ ra thăm chị mầy rồi về ăn cơm, con!".
 
Năm nào cũng về thăm, vậy mà cứ mỗi lần gặp chị tôi không sao cầm được nước mắt. Bên chị, tôi bỗng trở về như đứa trẻ ngày nào. Lần nào cũng vậy, tôi làm nũng chị: 
- Chị ơi, em nhớ chị quá chừng.Nhiều lúc quay quắt tưởng chừng như không sống nổi...
Chị nhẹ nhàng động viên an ủi tôi:
- Chị cũng nhớ em nhiều lắm, nhưng biết làm thế nào. Thôi đừng buồn, hãy cứng rắn lên em nhé! Chị nhớ hồi nhỏ em rắn rỏi lắm, có lần đi bộ cả đêm, không sợ bọn Mỹ thả bom bi để trốn về với Chị cơ mà. Em còn nhớ không?
     
"Tất nhiên là em còn nhớ" - tôi nghĩ thầm. Nhưng chị đâu biết rằng có lúc tôi cũng đã yếu đuối như môt đứa con gái. Đó là lúc biết Chị đi xa, đi xa mãi mãi, tôi đã bỏ cơm suốt cả tuần, và khóc sưng cả mắt, làm cho ai cũng ái ngại.
Thấy Chị nhắc lại chuyện cũ, tôi bỗng nhớ đến cái đêm sau khi Chị đưa tôi qua sông để về nhà, dọc đường bọn Mỹ ném bom napan cháy rực cả một góc trời. Mấy hôm sau trở lại, tôi đọc được trong vở tập toán của Chị dòng chữ run run:"Chúng lại ném bom phía ấy. Em mà có mệnh hệ nào thì chị sống sao nổi...".
 
Thấy tôi không được vui, Chị xoa xoa đầu tôi rồi thủ thỉ:
- Khi nào thấy nhớ mà chưa về được thì lấy ảnh chị ra mà xem, được không. Rồi thử đọc lại mấy dòng chị viết cho em ngày xưa, sau tấm hình của chị ấy, em nhớ không? Biết đâu em sẽ nguôi ngoai.
      
Đó là bức ảnh của Chị mà tôi thích nhất. Chị phóng to và cho vào phong bì dán kín, ở ngoài ghi: "Chỉ được mở khi nào em cảm thấy buồn nhất". Có ai ngờ rằng sau khi Chị lên thuyền đi tập trung vào đại học mới có một ngày, tôi đã phải tự tay mở chiếc phong bì mà Chị để lại. Lời căn dặn của Chị ghi sau bức ảnh đã dạy tôi khôn lớn trong suốt cả chặng đường gian khó còn lại. Nhiều lúc tôi ngồi thừ người hàng giờ, da diết nhớ Chị. Nhớ những chiều chị ngồi bổ mía, bóc cam bắt tôi ăn. Thấy tôi làm nũng, cứ nhất quyết đòi Chị phải công nhận là Chị thương tôi nhất nhà, Chị kéo tôi lại gần, xoa xoa lên đầu tôi, búng búng vào tai tôi, rồi bằng một cử chỉ thật âu yếm, Chị dùng tay áo lau sạch nước mía dính trên cằm tôi - Tôi tắm mình trong cảm xúc yêu thương, thân thuộc mùi mồ hôi quấn quít - Chị đã đi bộ hàng cây số trong nắng gắt để về với tôi, khi nghe tin tôi bị cảm..!
      
Giờ đây bên Chị, tôi cảm nhận được bàn tay Chị mơn man trên má tôi làm khô dần những giọt nước ầng ậng chỉ chực trào ra từ khoé mắt. Những ngón tay của Chị vuốt vuốt tóc tôi nhẹ như làn gió thơm hương biển Mỹ Khê thân thuộc, rồi mân mê hai tai tôi như hồi còn bé. Tôi để yên như vậy mà lòng vợi đi bao nỗi buồn trong ráng chiều đỏ ối..! Tự dưng không muốn về nhà nữa, cứ muốn ngồi lại tâm sự thêm với Chị đôi điều, tôi nói:
- Nhiều lúc em đã cố quên nhưng không sao quên được, chị ạ. Mỗi lần hễ nhớ đến buổi sáng oan nghiệt đó là tim em thắt lại, không sao chịu nổi...
- Chị cũng thế, chị vẫn còn nhớ như in buổi sáng hôm đó. Chị và chị Bàng ngồi tán chuyện trong khoang, anh Thế thì nằm hát nghêu ngao phía đuôi thuyền. Khi thuyền đi ra khỏi khúc sông có xóm nhà của Ngoại thì chị nghe anh Thế hét to "Có máy bay! Tên lửa!". Liền ngay đó anh nhảy ùm xuống sông. Có tiếng rít xé tai, có tiếng nổ, chị thấy ngạt thở, tỉnh dậy thì thấy đang nằm ở bến sông nhà Ngoại. Lúc ở bệnh viện huyện, chị nghe nói nhiều học sinh đến cho máu nhưng mỗi máu em là cùng nhóm. Đến đêm chị thấy khó thở, chị thiếp đi rồi thành ra như bây giờ...
Tôi lạnh người, ngồi im thin thít và chỉ chực khóc.
       
Đã đến lúc chia tay, không hiểu sao tôi chẳng thể nói thêm được với Chị lời nào. Có lẽ con tim tôi đã thổn thức:
       -Chị!
       -Ừa, chị đây. Chị vẫn luôn bên em mà, đừng buồn nghen. Buồn sẽ hại sức khỏe, lấy ai chăm má.  Khi nào thấy buồn, hãy về đây với Chị, cưng nhá!
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
.
Về đến nhà, tôi đặt hộp bánh, mấy chiếc oản và lọ dầu gội đầu lên ban thờ coi như lộc của chị cho. Má đang dọn cơm, ngừng tay hỏi vọng vào: "Sao lâu thế con. Chị mầy có nhắn gì Má không?". Thấy tôi ngồi cúi đầu lặng phắc chẳng nói chẳng rằng, biết tính tôi má chỉ thở dài không hỏi thêm câu nào.
Má lặng lẽ ngồi vào bàn xới cơm cho tôi, gắp lên bát tôi món ăn mà tôi ưa thích từ bé, rồi lẳng lặng đi đến bên bàn thờ. Má đi như chiếc bóng. Tay Má run run cắm thêm một nén hương trầm. Tôi lặng người nhìn Má, mặc cho hai dòng nước mắt chảy tràn mằn mặn trên môi....
 
Viết cho tháng Bảy thiêng liêng.
Nhân ngày chị tôi bị giặc Mỹ sát hại (7-66)
 

 


Người post: MinhCK

Ngày đăng: 25-07-2012 08:08






Xem 1 - 8 của tổng số 8 Comments

Từ: Guest dfgdfgfd
13/11/2013 14:38:19

fdgfdfdgfd



Từ: Guest iouhpooi
12/10/2013 17:58:29

bulvkj


 



Từ: LyTM
31/07/2012 12:14:49

Bom Mỹ cướp rồi tuổi chị tôi,


làm sao trả được phút ngừng trôi,


mấy chục xuân qua người mãi trẻ


vẫn một lòng chăm mẹ, thương em!



Từ: KhanhT
28/07/2012 22:47:20


“Chị tôi” trước giờ nghe nhiều người ca nhưng chỉ thích nhất NS.Trần Tiến tự hát, nó tình cảm và cách hát tự do xuôi theo tâm trạng…” đồng cảm với Chu Minh, mình post lên đây mọi người cùng nghe:








Từ: MinhCK
27/07/2012 18:43:15

     Tôi đã đọc bài này lần thứ hai của "hắn", nhưng rồi vẫn như lần đầu, lần nào tôi cũng nghẹn ngào, dưng dưng lệ. Buồn quá! tại sao những người tốt cứ ít dần đi còn những kẻ xấu thì vẫn còn nhiều. Có một lần tôi đã nói thế và anh bạn tôi đã giải thích rằng: "Ở dưới kia người ta cũng rất cần những người tốt...." Đọc chuyện ký này của "hắn" tôi lại nghĩ đến bài hát "Chị tôi của Trần Tiến" chị tôi ấy cũng lo cho các em hết cả cuộc đời và cuối cùng thì: "...mộ chị tôi bé xinh, đứng bên cầu nhỏ nhoi í a...". Cám ơn một tình cảm nồng nàn, một bài viết chân tình



Từ: ThanhLK
26/07/2012 18:31:42

Em Cúc bình luận quá chuẩn về bài viết rồi. Chỉ xin chép tặng tác giả mấy câu thơ trong bài thơ "Xuân tha hương"của Nguyễn Bính, thay cho lời cám ơn tác giả về bài viết hay.


Ôi, chị một em, em một chị,


Giời làm xa cách mấy con sông.


Mấy sông mấy núi mà xa được,


Lòng chị em ta vẫn một lòng.  



Từ: CucNT
26/07/2012 07:59:24
"Gia đình chị tập kết ra Bắc. Chị trở thành chị tôi, thành con của ba mẹ tôi, còn tôi thành con của ba má chị, thành anh trai những đứa em của chị"


Nếu không có câu đầu tiên ấy, ta cứ ngỡ đây là tình cảm thiêng liêng thắm thiết của 2 chị em ruột. Và có lẽ  không phải chị em ruột nào cũng cò tình cảm thắm thiết, sâu sắc như vậy.

Có lẽ trời sinh ra họ để mà dành yêu thương cho nhau khi mà mọi cử chỉ, mọi quan tâm của chị dành cho người em đều ân cần, thân thiết, mọi hành động của em đều mang nặng tinh cảm của một đứa em dại khờ hay hờn dỗi. Và giữa họ là một mối quan hệ thiêng liêng, khi mà " nếu em có mệnh hệ gì, chị không sống nổi" và khi chị hy sinh , em đã bỏ ăn cả tuần, khóc thương chị vật vã. Và điều linh thiêng nữa là " Trong cả đám học sinh, chỉ có máu em là cùng nhóm máu với chị". Tiếc thay dù sẳn sàng tiếp hết máu mình để cứu sống chị, mảnh bom oan nghiệt đã cươp chị đi vĩnh viễn để cho em phải suốt đời sống trong tiếc muối, đau thương.

Chị đi xa nhưng vẫn để lại cho em vẹn nguyên ký ức và những lời dặn dò ý nghĩa mà suốt đời em đã sống theo những ý tưởng cao đẹp đó.

Giữa họ là những tình cảm cao đẹp hơn tình nghĩa đời thường bởi vậy khi chị đi xa rồi, hàng ngày người em vẫn thấy như chị đang hiện hữu kề bên và sự giao thoa giữa tâm hồn giúp cho họ gặp nhau dù âm dương cách biệt.

Cảm ơn tác giả đã cho người đọc cảm nhận tình cảm thân thiết tuyệt vời giữa người chị, người em để cho mỗi chúng ta yêu thương những người xung quanh mình hơn. và để cho chúng ta lắng mình nhìn lại khi nghĩ về những người thân yêu đã đi xa, họ vẫn hiện hữu bên ta, quan tâm, lo lắng chăm sóc ta tâm linh hơn duy vật tầm thường.


Từ: NghiPH
25/07/2012 12:49:59

Một cuộc trò truyện giữa người ở cõi âm và người ở cõi dương, giữa người em trai với người chị gái rất cảm động, rất người. Người chị ra đi sớm quá. Những người chết trẻ thường rất thiêng. Mong chị phù hộ cho Mẹ, cho người em trai và mọi thành viên trong gia đình.



Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s