KGU Tạo bài viết  
Thứ ba 21 Tháng tám. 2012

Phượng ơi! Đừng nở nữa




Tác giả: Đỗ Trường

      PHƯỢNG ƠI  ! ĐỪNG NỞ NỮA
                                                          Đỗ Trường

    Không biết có bao nhiêu thi sĩ, văn sĩ có thi hứng gửi gắm tình cảm của mình vào chiều thu vàng xào xạc và những mùa xuân thật mong manh với cơn mưa bay nhè nhẹ. Nhưng với tôi khi tiếng ve kêu và cây phượng trước sân trường trổ bông là mùa đẹp nhất. Tôi không nghĩ là mình sẽ mất, mà đời người ai cũng có một lần, đó là tình yêu và thưở học trò. Thế mà từng cánh phượng rơi, tàn tã trong tôi đã mười năm rồi.
           - Đề nghị Phượng hát lại đi
Tiếng vỗ tay, tiếng la thét ầm ĩ của học sinh trung học Chu Văn An. Phượng phải hát đi hát lại đén khản cả cổ, theo tiếng đàn của tôi. Đêm liên hoan văn nghệ từ giã mái trường, từ giã tuổi thơ, nó cứ theo tôi mãi những năm tháng sau này. Phải đến nửa đêm, chúng tôi mới chịu giải tán.Tôi và Phượng dắt xe ra sau cùng. Đêm trời tháng năm thật đẹp, ánh trăng dịu dàng tỏa sáng, thỉnh thoảng những làn mây lững thững trôi, tạo nên một màn đêm thật tuyệt hảo. Gió Hồ Tây nhè nhẹ thổi làm cho làn tóc dài thướt tha của Phượng bồng bềnh như những áng mây trôi. Dưới ánh trăng, chiếc áo dài tím bó sát cơ thể đầy đặn, đang tuổi dậy thì càng làm tăng thêm vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng. Đi sát bên nàng, một mùi hương toát ra làm cho tâm hồn tôi rạo rực, ngất ngây. Tôi đưa tay, nắm lấy tay Phượng.
        - Hôm nay chúng mình đi bộ về nhé, Phượng không muốn đi xe đâu !
Phượng với mắt nhìn xa xăm và nói tiếp:
        - Hôm nay trăng đẹp quá, Long có thấy như vậy không?
Tôi gật đầu và đi chầm chậm bên nàng:
        - Phượng này ! Từ mai chúng mình phải xa mái trường Chu Văn An mãi mãi, Phượng có nhớ không?
        - Nhớ chứ, vì ở đó chúng mình có nhau. Ôi ! Phượng cứ mong chúng mình mãi mãi như hôm nay.
Rồi Phượng cất tiếng khe khẽ hát : "Thời gian ơi hãy ngừng trôi..."
Cả hai chúng tôi cùng cười. Tôi dựng xe bảo Phượng:
        - Phượng có nhìn thấy gì ở mặt hồ không?
        - Thấy gì cơ?
        - Bóng của Long chồng lên Phượng kìa.
Phượng nhìn theo tay tôi chỉ và cúi xuống nhặt một viên sỏi, ném tõm xuống mặt hồ, làm bóng chúng tôi nhòa theo mặt nước. Bất chợt tôi kéo Phượng vào lòng, nàng cứ để nguyên như vậy. Mùi hương của nàng rất gần, rất gần, làm tôi khẽ rùng mình.
        - Long ơi, Phượng hơi lạnh.
Tôi ôm nàng chặt hơn. Một cảm giác lạ chưa bao giờ có, chạy dọc cơ thể tôi. Đôi môi tôi đã tìm đến môi nàng một cách vụng về:
       - Phượng ơi, Long yêu Phượng nhiều lắm.
Nàng xiết chặt cổ tôi âu yếm:
      - Sao tham thế, hôn lâu đến bỏng cả môi người ta rồi.
Tôi cười:
      - Để nhớ.
   Nhà Phượng ở phố Nguyễn Cảnh Chân, khu phố Villa dành riêng cho cán bộ trung ương. Cả hai yên lặng đi bên nhau, để tận hưởng hết những hương vị của tình yêu. Không gian như dừng lại, chỉ còn những chú ve sầu kêu rời rã, lọt thỏm vào không gian yên lặng ấy.
Nàng nhẹ hôn tôi, thì thầm:
      - Tới nhà rồi, ngủ ngon nhé.
Tôi gật đầu và đứng nhìn theo cái dáng mảnh mai của nàng, khuất sau cánh cửa sắt nặng nề kéo khép lại...
   Chiến tranh biên giới phía Nam vẫn còn gay go, quyết liệt, biên giới phía Bắc lại bùng nổ. Lũ con trai chúng tôi, hôm trước mừng rỡ nhận được giấy báo vào đại học, hôm sau nhận được lệnh tổng động viên vào quân đội. Được tin này Phượng buồn lắm. Nàng lo cho tôi phải chịu đựng gian khổ ở chiến trường, sợ buồn khi vắng tôi.
    - Hay Phượng nói với ba can thiệp, để Long được nhập trường học nhé.
Nghe Phượng đề nghị như vậy, tôi gạt ngay:
    - Không được đâu, ba Phượng là cán bộ cao cấp, gia đình Long như thế này. Ngay quan hệ của chúng mình còn bị cấm, nói chi đến chuyện khác.Tốt nhất, hãy im lặng, bằng không gia đình lại ầm ĩ lên đấy.
Phượng biết nói cũng không được, nên nàng thở dài, đặt bàn tay vào lòng bàn tay tôi, nói một cách dứt khoát:
    - Long không được học tiếp, Phượng cũng không học đâu, Phượng sẽ xin đi làm, chờ Long về cùng học.
Tôi cảm động quá, hôn tới tấp lên môi và lên cả những giọt nước mắt của nàng đang chảy xuống...
   Sáng hôm sau tôi lên đường, tối nay Phượng đến thật sớm, nàng đã mua cho tôi thật nhiều thứ. Nhưng tấm vỏ chăn nàng thêu cành phượng đỏ rực là tôi thích nhất. Đêm nay chúng tôi dành trọn vẹn cho nhau. Nàng bảo, chúng ta sẽ đàn và hát những bài ca hai đứa cùng thích. Rồi Phượng hát thật nhiều. Chúng tôi quen nhau từ khi còn học tiểu học, nghe Phượng hát đã nhiều, nhưng chưa bao giờ tôi thấy Phượng hát hay như đêm nay. Đêm thanh vắng càng làm cho lòng tôi khắc khoải, nỗi niềm mênh mang theo từng câu hát.
    " Yêu nhau trong cuộc đời... mơ duyên tình dài, gắn bó đôi lời... Rồi từ mai ngăn cách.... Hết rồi là khi đưa đón, có mấy ai không buồn..."
    Trăng đã nhạt dần và rọi chếch vào trong khung cửa, mùi hoa phượng theo làn gió về thoang thoảng đâu đây. Tiếng còi tàu rời ga, nghe hun hút, làm cho Phượng khẽ rùng mình. Hình như tôi nghe được cả tiếng thở và con tim của Phượng đang đập dồn nơi lồng ngực. Phượng thu người lại, lọt thỏm vào lòng tôi. Những làn mây như tấm màn nhung dập dờn, bất chợt từ đâu đến, che kín cả bầu trời. Như có hàng ngàn cục than hồng đã được ủ trong người, tôi ghì chặt lấy Phượng. Ngọn lửa đã bùng lên, trong cái man dại của tình ái, chúng tôi đã trao cho nhau tất cả. Và cũng trong hơi thở, vồn vã hạnh phúc ấy, nàng bảo:
     - Phượng linh cảm, có một điều gì không may mắn đến với chúng ta.
Tôi an ủi:
     - Mọi điều sẽ tốt đẹp cả thôi. Phượng cố gắng đợi Long về.
Sau khi huấn luyện, chúng tôi hành quân lên chót đầu của biên giới phía Bắc. Tôi vẫn thường xuyên nhận được thư của Phượng. Đúng như Phượng nói, nàng đã không học tiếp, xin vào làm ở xí nghiệp may thêu, bất chấp sự phản đối của gia đình. Phượng quyết tâm đợi tôi về...
      Thời gian hai năm, trong ba-lô của tôi, đầy thư của Phượng. Quả thực, nếu như không có thư và những lời động     viên của Phượng, tôi không thể trụ nổi trên tuyến đầu khắc nghiệt này. Rồi bặt đi một thời gian, tôi không nhận được thư...Người tôi như ngồi trên đóng lửa, bao phen tôi định bỏ về tuyến sau...
     Vào một buổi chiều, sau một ngày đêm quần nhau tả tơi với những người lính "anh em" phương Bắc, quần áo tôi còn dính đầy máu và mồ hôi. Chưa kịp trấn tĩnh trở lại, ông bạn quân bưu ấn vào túi tôi một lá thư của người bạn học. Bạn tôi đã báo tin về Phượng, cái tin như một nhát dao đâm vào trái tim tôi. Gia đình ép nàng lấy một kỹ sư mới ở nước ngoài về, con ông Bộ trưởng gần nhà. Nàng đã cự tuyệt. Nhưgn vì củng cố địa vị và danh lợi, gia đình đã ép Phượng đến cùng. Cha Phượng là cán bộ cấp Trung ương, ông lấy mệnh lệnh bảo thủ, những gì ông đang làm ngoài xã hội áp dụng vào chính con gái ông. Nhiều lần Phượng đã phải bỏ đến gia đình bạn bè ở nhờ. Nhưng không được lâu, Phượng lại phải quay về nhà. Ba mẹ Phượng cho rằng, nàng làm vậy chỉ dọa dẫm gia đình, nên lại càng thúc ép...
     Dường như Phượng đã chuẩn bị sẵn cho cuộc ra đi mãi mãi này. Cũng vào một đêm mùa hè sau hai năm tôi đi, nàng đã viết cho tôi một bức thư cuối cùng. Không gửi. Phượng đã ra đi , trong cơn đau đớn tột cùng bằng một liều thuốc ngủ mạnh...
    Được tin Phượng không còn, tôi cảm thấy không còn là chính mình. Tôi như một cái bóng không hồn. Nhưng chiến sự ngày càng tàn khốc, là người lính trên tuyến đầu, ngày đêm đương đầu với súng đạn gian khổ, người tôi gầy guộc đi. Nhiều lần tôi ngất ngay trên nóc hầm. Đến năm sau, biết tôi không còn sức chiến đấu, đơn vị buộc phải cho tôi xuất ngũ.
       Bước chân về đến Hà nội, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ lùng. Tất cả là một sự thiếu vắng, chết chóc dưới con mắt của tôi, từ những con đường, hàng cây cũng trở nên xa lạ. Mặt hồ cũng lặng phắt sóng, không gian như dừng lại. Tôi đã đến nhà nàng. Từ ngày Phượng ra đi, mẹ nàng ân hận trở thành điên khùng. Cha nàng nhìn tôi không nói. Ông lạnh lùng đưa tôi bức thư của Phượng, những hàng chữ thân quen đã nhòe đi vì nước mắt. Đọc xong tôi gấp lá thư vào ngực mình. Và tôi khóc, lần đầu tiên trong cuộc đời tôi đã khóc. Tôi đi như chạy ra khỏi nhà nàng. Đến Cửa nam, tôi mua một vòng hoa trắng, rồi vòng về đường Lý Thường Kiệt bẻ một cành phượng vỹ, sau đó tôi đạp xe xuống nơi nàng yên nghỉ.
     Tôi ngồi bên mộ Phượng không biết là bao lâu:
                - Phượng ơi! Long đã về đây...
   Tôi đã sống trong tâm trạng dằn vặt khổ sở. Tôi đã mất Phượng vĩnh viễn...Phượng ơi! Làm sao Long tiếp tục học đại học khi không còn Phượng nữa.
   Tôi muốn chạy trốn tất cả, xung quanh đây đâu cũng là nàng. Tôi đã quyết định đi thật xa, để đừng bao giờ nhìn thấy mùa phượng nở và tiếng ve gọi hè. Tôi đã sang lao động ở Đức. Những ngày tháng làm việc trên xứ người, cũng không làm tôi quên được hình ảnh của nàng. Ai đã cướp đi mùa hè của tôi? Ai đã cướp đi những con đường quen thuộc mà chúng tôi đã đi?
      Và Phượng ơi! Phượng cũng không nở trong trái tim Long trên mảnh đất Tây Đức này. Mặc dù ngoài kia nắng đã tỏa, cây đã đâm chồi nảy lộc. Long chỉ có một mùa Phượng nở và mãi mãi không bao giờ nở nữa :
                            
                            ".. Hãy cứ để mùa đông thành vĩnh cửu
                                Cây thông buồn trơ trọi giữa đồi hoang
                                Đừng thức tỉnh những chồi non chim hót
                                Và xin người đừng nói những lời yêu
                                Vì tình ta đã chết tự bao giờ..."
                                                (Nói với Xuân - Đỗ Trường)
 

                               Viết trong những ngày bức tường Berlin đổ.

Người post: TuyetHA

Ngày đăng: 21-08-2012 13:01






Xem 1 - 7 của tổng số 7 Comments

Từ: CucNT
01/09/2012 21:49:12

Em đọc, nghẹn ngào xúc động vì câu chuyện bi thương.


Và quặn  thắt vì đó là câu chuyện có thật 100%.


Cảm ơn chị Thu, chị Tuyết!



Từ: HuongNT
22/08/2012 14:51:47

Đọc "Phượng ơi! Đừng nở nữa" em lại thấy hiện lên những hình ảnh đầy yêu thương và thật quen thuộc. Này nhé mái trường Chu Văn An cổ kính, nơi em đã trải qua ba năm học cấp III, rồi Hồ Tây biết bao thơ mộng với hàng phượng vĩ  dọc đường Thanh Niên cứ mỗi độ tháng năm về lại đỏ rực...Và ở đó đã có biết bao nhiêu mối tình tuổi học trò đẹp như mơ, nhưng cũng lại có một câu chuyện tình thấm đầy nước mắt với một kết cục sao mà buồn đến vậy. Tác giả muốn "Phượng ơi! Đừng nở nữa" nhưng Phượng thì mãi vẫn cứ nở trong trái tim một khi anh ấy còn tồn tại, em tin là như thế.



Từ: TuyetHA
22/08/2012 13:23:03

@ Thanh ơi, cậu trở thành "dom" thơ thực thụ rồi đấy! chẳng mấy chốc mà đuổi kịp em Lý thôi (trong lĩnh vực com. bằng thơ).


@ Anh Minh và mọi người ơi, đây là câu chuyện có thực 100%. Long-nhân vật chính trong chuyện hiện đang sống tại Munchen-Đức. Em có cô bạn thân từ thủa nhỏ, thủa mà cùng nhau đi sơ tán tại Trại trẻ T45 của Tổng cục HC tên là Kim Thu, hiện bạn em đang sống và làm việc tại Cologne-Đức. K.Thu là một fan của trang WEB KGU. Thu gửi cho em khá nhiều câu chuyện, bài thơ hay (của Nguyễn Ngọc Chu, Phan Chí Thắng) mà Thu sưu tầm được cũng như những bài viết, bài thơ của Thu.


Gửi cho em bài này Thu viết: đã 2 lần Thu khóc, khi đọc bài này lần đầu và khi chép lại bài này.


Câu chuyện thật xúc động và em cũng đã đọc nó trong nhạt nhoà nước mắt. Cũng như anh, em thấy đâu đó phảng phất hình ảnh của bọn em ngày xưa: cũng những buổi dạo chơi ở Hồ tây trong đêm trăng sáng, sánh bước thả bộ bên nhau, tiếng líp xe đạp lách tách làm nhạc nền. Thật ngọt ngào và thơ mộng. Rồi chia tay nhau. Người đi bộ đội, người ra nước ngoài học tập, cũng những lời hẹn ước đến một ngày đoàn tụ.


Chỉ vì sự ích kỷ hẹp hòi của những đấng sinh thành, cuộc tình đẹp đẽ, thơ mộng của Long-Phượng tan vỡ, âm dương cách trở. Long phải trốn chạy những kỷ niệm xưa bằng cách đi thật xa để không bao giờ nhìn thấy hoa phượng nở, nghe thấy tiếng ve kêu mỗi khi hè về. Mắt tuy không thấy hoa phượng nữa nhưng thực ra anh đâu trốn chạy được những kỷ niệm không bao giờ phai của tuổi học trò và mối tình đầu. Phượng mãi mãi còn đó, luôn cháy rực trong trái tim anh, để mấy chục năm đã trôi qua vẫn đau đáu trong anh một mối tình chung thuỷ và thiết tha. Mối tình Romeo và Juliet cũng chỉ đến thế là cùng.



Từ: ThanhLK
22/08/2012 12:16:00

Câu chuyền tình rất buồn nhưng rất hay. Người ra đi để giữ tình chung thủy và người ở lại vẫn chung thủy với mối tình của thưở học trò. Tặng Tuyết mấy câu thơ về nỗi lòng nhân vật chính, để cám ơn Tuyết vì đã sưu tầm toàn chuyện hay:


Người tuy mất nhưng tình ta chưa chết


Sống thay em anh mãi vẫn còn yêu


Mùa phượng nở nhớ cành hoa chim hót


Gặm nỗi buồn, trơ trọi vắng hình em.



Từ: LyTM
22/08/2012 07:35:39

 


Câu chuyện thật cảm động và buồn! sao thời ấy đã có ông bố tham danh mà đẩy con gái vào chỗ phải quên mình giữ trọn tình yêu học trò! chị Tuyết toàn sưu tầm được những câu chuyện hay!


Phượng vẫn nở nhưng em không còn nữa,


bao học trò vẫn ríu rít bên nhau,


vẫn những nụ cười và e ấp tặng nhau,


chùm phượng vĩ khi sân trường rực đỏ!


 


 



Từ: NghiPH
21/08/2012 18:17:14

Một mối tình thuở học trò trắng trong. Một mối tình của thời đạn bom ác liệt trên bên giới phía bắc. Một mối tình có cái kết thật buồn! Tại sao có một ông bố ích kỷ quá, tham danh vọng, ít hiểu con gái mình đến vậy? Ông sẽ sống ra sao khi cô con gái yêu đã đi xa mãi mãi. Còn cô gái... Một câu chuyện tình bi thương!



Từ: MinhCK
21/08/2012 16:08:04


TUYẾT ơi! Em đã lấy từ đâu ra một câu chuyện cảm động và hay đến như vậy. Anh đọc một lèo không nghỉ và thấy đâu đó trong câu chuyện có hình bóng của tuổi thơ của mình, tuổi học trò, tuổi bắt đầu yêu. Tuổi của những người lính trên biên giới khi môi hở bị răng lạnh nó cắn cho đau muốn chết. Khi tác giả tả những ngày tháng trên "chốt" làm anh đã nhớ lại hết hơn một tháng trời bọn anh nằm tại sân bay Phong Quang để triển khai đề tài được áp dụng thử. Đó là năm 1983 năm đang ác liệt trên biên giới phía Bắc. Trên cao điểm 559 "những người bạn" của chúng ta thường xuyên nã pháo sang. Một bát cơm đầu tiên anh ăn trên đó với 34 hạt thóc. 22/12 năm đó đại đội thịt một con lơn 70 kg mà 30 người ăn hết trong một bữa, bởi vì sao??? những người lính nói với anh:"ngày mai biết sống chết thế nào nên hôm nay phải ăn hết thôi". Ác liệt lắm, đau thương lắm, thế mà về thì người yêu lại mất rồi thì thật là quá buồn. Chẳng biết chuyện có thật hay không, nhưng đã gây cho người đọc những cảm súc thật lạ lùng, nhất là những người lính chúng tôi. Cám ơn Tuyết với một bài sưu tầm quá hay.



Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s