KGU News >>Văn học >>Truyện
KGU Tạo bài viết  
Thứ tư 03 Tháng mười một. 2010

TÂM




Tác giả: Cu Chuoi

(Tac gia: Cu Chuoi)

Đoc chuyện TÂM, tôi lại nhớ chuyện tôi học chữ Tâm trong đời một cách tinh cờ song cũng đầy thú vị, xin kể lại cho người KGU. Đây là chuyện của tôi 100% sự thật.

Tôt nghiệp KGU, tôi được phân về Bộ Ngoại giao (Vụ Lãnh sự) và được điều đi công tác tại Ban Ngoại vụ Đặc khu Vũng tàu – Côn Đảo (từ cuối 1982 đến giữa 1984). Vi công việc nên tôi thương đi tàuThống nhất từ Sài Gon ra Hà Nội (chứ không có tiền đi máy bay đâu). Như moi người thôi tôi cũng tự hào vì đã học nước ngoài, lại là cán bộ ngoại giao nên đôi khi cũng “vênh một tý” và đi tàu được đi giường nằm và cũng có chỗ để “làm ăn mua bán dọc đường kiếm ty”. Lần đó tôi trúng mánh Xoài nên rủng rỉnh ra phết. Trên tàu hồi đó người ăn xin nhiều lăm và rất nhiều kiểuăn xin  khác nhau và hầu như chẳng bao giờ tôi cho họ cả vì nghĩ họ là dân “làm tiền thôi”. Nhưng chuyến này do “hưng phấn” tôi thấy mộtcậu bé  khoản 5-6 tuổi thôi, nhó thó, nhem nhuốt nhưng có cặp mắt thật sáng và thông minh. Chú bé chỉ chìa tay không nói một câu với cặp mắt cầu khẩn và lẳng lặn quay đi nếu không xin được. Nhưng tôi thấy nhiều người cho chú bé và nhận được lời “con xin đa tạ” với cái cúi đầu đầy lễ phép và rất thân tình. Sẵn đang hưng phấn do “trúng quả” tôi rút ngay 5 hào đưa cho cậu bé với suy nghĩ mình thật cao thượng, bao dung và đầy lòng nhân ái …. Nói chung, tôi cảm thấy mình đầy ngưỡng mộ. Đến chiều sau bữa cơm chiều, có hai ông cháu hát xẩm ông rất già còn cháu thì quá bá và cháu vừa hát vừa ho, lòng thương cảm của tôi và sự hưng phấn vẫn còn,  tôi lấy 2 hào đưa cho ông cháu và lại cảm thấy tự hào về bản thân mình. Tôi sao mà “sống tốt thế”, sao tôi lại làm nhiều việc tốt và nhân ái thế. Khi hai ông cháu đi, tôi ra đầu toa hút thuốc và nhìn thấy ông cháu đang ngồi nghỉ ở đầu toa, lúc đó tôi nhìn chú bé Mắt sáng đi qua đang ăn xôi và tay kia càm một mẩu bánh mỳ ăn dở chắc vừa xin được của ai đó. Khi chú bé Mắt sáng đi qua, ông già nói với chú bé “Cho ông xin mẩu bánh mỳ để cho cháu ông ăn, nó đói và ốm quá”. Chú bé Mắt sáng không nói một câu chạy mất. Tôi nhìn theo bóng nó đầy căm giận và tự rủa mình đã cho tiền một đứa khốn nạn và lai rút ra 2 hào đưa cho ông già và nói  mua cái gi cho cháu bé ăn.  Lúc này tôi lại càng tự hào về tôi và thấy mình sống quá đầy đặn quá nhân ái và không ngớt lời rủa chú bé Mắt sáng. Đang hưng phấn và tự hào bản thân thì thấy chú bé Mắt sáng tay cầm bánh mỳ nóng có nhân chay ào tới đưa cho ông cụ và nói “ông cho bé ăn đi, cháu thấy nó ho nhiều quá, sợ bệnh nặng đấy ông ạ”. Tự nhiên nước mắt tôi trào ra và tất cả những hưng phấn, tự hào…… tất cả những cái TÔI đều mất hết và cảm thấy nhỏ bé trước Cậu bé Mắt sáng sống nhân hậu và với chữ TÂM đầy đặn theo đúng nghĩa của nó. Có lẽ cũng từ đó tôi không dám nói về tôi, về những cái tôi đã làm và đau đáu làm sao dù bất cứ hoàn cảnh nào cố găng làm được như Chú Bé Mắt Sáng đã làm với chữ TÂM đầy đặn.

Xin chia xẻ với người KGU.


Người post: HaiTB

Ngày đăng: 03-11-2010 06:06






Xem 1 - 9 của tổng số 9 Comments

Từ: ThongNV
12/11/2010 22:38:08
Tôi có một người bạn làm luật sự tại TP. Hồ Chí Minh một lần được mời thỉnh giảng, tình cờ nghe được các giáo viên trao đổi có một sinh viên học rất giỏi, nhưng hoàn cảnh gia đình khó khăn bố chết sớm, mẹ đang lâm bệnh nặng và hai em còn nhỏ nên rất có thể em phải thôi học để đi làm kiếm tiền. Bạn tôi đến Ngân hàng mở cho em đó một tài khoản và hàng tháng gửi tiền nuôi em đó ăn học (có một phần giúp gia đình) với điều kiện ngân hàng không được tiết lộ người gửi tiền và ngân hàng phải yêu cầu em sinh viên đó chăm học.
Đến cuối năm thứ 4, người yêu của sinh viên này đi thực tập ở một chi nhánh Ngân hàng gặp bạn tôi gửi tiền vào tài khoản của người yêu cô. Vi vậy người sinh viên biết được người tài trợ cho mình và gia đình những năm qua


Từ: NhuanNT
07/11/2010 19:16:30
Giang oi, cậu băn khoăn làm gì. Mình hiểu có tâm thiện và tâm ác. Cho tiền bạc là 1 lọai bố thí hiểu theo nghĩa nhà phật. Bố thí tiền bạc là thuộc về tài thí. Bố thí mà còn nghĩ mình là người bố thí, còn nghĩ đến của mình bố thí, không kính trọng người được bố thí thì chẳng có gì là tốt lành cho người bố thí cả.Bố thí để mua danh, để thỏa mãn sự tự cao tự đại thì không phải bố thí chân chính.Bố thí có thể là tài thí (cho của cải , cơ thể mình ..) pháp thí (chỉ bảo, giúp đỡ về phương tiện học hành,...)hay vô úy thí (an ủi, giúp người hết sợ hãi). Chúc cậu vui vẻ, hạnh phúc và cứ an vui với cái tâm lành của cậu nhé.


Từ: 3Chai
03/11/2010 20:59:26
TIỀN ra đi + DANH thu lại. Kết quả =?


Từ: GiangHV
03/11/2010 20:29:52
Xin chào anh Huy,bạn Kim Thanh và em Hạnh. Khi nghe được chuyện này, Giảng chỉ nghĩ: Xét về hoàn cảnh kinh tế thì "người ta" chắc chưa bằng mình, ngoài ra "người ta" lại là phụ nữ một thân một mình, thế mà "người ta" lại làm được cái việc lớn hơn nhiều so với việc mình làm. Có lẽ Giảng chưa hiểu hết ý nghĩa của chữ Tâm như mọi người phân tích. Xin cảm ơn anh Huy, bạn Kim Thanh và em Hạnh đã chia sẻ.


Từ: Khửu
03/11/2010 17:56:32
Cảm ơn ThanhTX đã có bài về trải nghiệm của chính mình về chữ TÂM rất cảm động. Trong cuộc đời mỗi người ai cũng có thể gặp nhiều tình huống khác nhau nhưng quan trọng nhất vẫn là sự hiểu đúng về cái TÂM như Thanh và nhiều người chúng ta đã cảm nhận.
@Giảng à, anh không nghĩ là có sự 'khập khiễng' về cái Tâm giữa 2 gia đình Giảng và thông gia. Thiển ý của anh chữ TÂM không định lượng bằng con số mà bằng tấm lòng chân thật như của cậu bé Mắt sáng kia vậy.


Từ: HanhLM
03/11/2010 17:52:22
Anh Giảng ơi, em thì lại nghĩ khác. Ở đây chẳng có sự khập khiễng nào cả. Em nhất trí với quan điểm của chị Kim Thanh (và chắc là của nhiều người) là làm từ thiện phải xuất phát từ cái tâm và phù hợp với điều kiện, hoàn cảnh của mỗi người. Em chẳng dám phê phán gì, nhưng em thấy là ngay trong lần gặp đầu tiên mà chị ấy đã "khoe" là làm từ thiện mỗi tháng "dững" 5 triệu đồng thì em cũng thấy...thế nào ấy. Các cụ đã dạy: "Tâm xuất, Phật biết", nên cần gì phải "thổ lộ" thế hả anh?
Tháng 9 sang năm em sẽ về hưu và lương hưu hình như sẽ "tròm trèm" 3,5tr, nên nếu làm từ thiện như thế thì em nằm gác chân trên giường cả tháng mất.


Từ: GiangHV
03/11/2010 15:16:44
Trong ngót 60 năm đã qua của cuộc đời, thỉnh thoảng mình cũng làm được một vài việc tốt, tự nhận thấy ít nhiều cũng đã bằng lòng với bản thân. Câu chuyện là như thế này: Cách đây vài tháng, cậu con trai cả có báo cáo với bố mẹ là đã có bạn gái và có ý mời bố mẹ đến nhà bạn gái chơi. Gia đình bạn gái của cháu chỉ có hai thành viên: một mẹ, một con. Bố cháu mất cách đây 12 năm (nguyên là tiến sỹ dậy văn của một trường ĐH). Mẹ cháu là giáo viên dạy văn của một trường THPT. Hai me con cháu đang sống trong một căn phòng (không lớn, nhưng khá đẹp và đầy đủ tiện nghi) trên tầng 3 của một khu nhà tập thể cũ ở gần Ngã tư sở. Mặc dù mới gặp nhau lần đầu, song các bậc bố mẹ chuyện trò với nhau khá cởi mở (do đã được các con giới thiệu về nhau tương đối kỹ). Trong câu chuyện, mẹ cháu có nói đại ý là: tài sản của gia đình chẳng có gì, ngoại trừ cô con gái đang ở tuổi ế chồng. Tiền bạc làm ra một phần tích lũy để lo cho tuổi già, còn lại làm từ thiện. Mẹ cháu có một nhóm bạn "cùng chí hướng", mỗi tháng mỗi người đóng góp 5 triệu đồng vào quỹ chung, nhóm cử người vào thẳng Quảng Nam (không thông qua tổ chức nào) đưa trực tiếp cho các bà mẹ Việt Nam anh hùng. Chả là ngoài lương bổng, mẹ cháu còn có thu nhập thêm nhờ hoạt động dạy thêm/luyện thi vào ĐH, nên cũng khá. Trên đường chúng tôi về, mẹ có hỏi con trai (lái xe, vì nhà tôi ở mãi tận thị trấn Xuân Mai –huyện Chương Mỹ): Này, mẹ có nghe nhầm không đấy, mỗi tháng cô ấy làm từ thiện 5 triệu hay là mỗi năm? Con trai tôi trả lời: mỗi tháng chứ mỗi năm thì nói chuyện gì. Từ hôm ấy chúng tôi thấy ngường ngượng với cái mà mình đã tự cho là bằng lòng với bản thân bấy lâu nay. Chúng tôi nhận thấy, về các mặt hai gia đình có thể được coi là môn đăng hộ đối với nhau, song riêng về cái “TÂM” thì còn quá khập khiễng.


Từ: ThanhLK
03/11/2010 13:08:45
Giảng ơi,
vẫn còn thời gian để "bổ sung" mà. Trang web KGU hoạt động ổn định rồi chúng ta nên có một diễn đàn cho các hoạt động từ thiện, trao đổi thông tin để cùng nhau tham gia đóng góp từ thiện.
Tuy nhiên, mình rất có ác cẩm với việc các công ty được vinh danh và nhận quà tặng vì đã "làm tốt công tác từ thiện". Theo mình, làm từ thiện phải từ cái tâm, không nên phô trương như thế.


Từ: ThanhTX
03/11/2010 08:31:23
Từ: BinhNH
03/11/2010 06:46:22
Thanh ơi,
Thăng chức rồi à? Chức gì không quan trọng . Đối với bọn chị , Thanh vẫn là em Thanh luôn cùng em Long Luật như thủa sinh viên ngày nào. Tâm sáng là OK
Tâm sự của em rất hay




Từ: HuongNT
02/11/2010 22:32:10
Chuyện của bạn - một câu chuyện rất thật giữa đời thường đã làm cho tôi vô cùng xúc động. Tôi vẫn tự nhủ hãy luôn sống cho đúng với cái tâm của mình. Và khi đó nếu mình có làm điều gì chưa tốt thì mọi người cũng sẽ dễ dàng cảm thông và tha thứ. Sống ở trên đời cần lắm một chữ TÂM.




Từ: NgocBQ
02/11/2010 21:56:34
Củ chuối ơi, xin chào cậu đã xuất hiện trên web KGU với 1 câu chuyện rất cảm động, rất nhân văn (và ko có mùi cãi cọ). Hy vọng được đón nhận những bài viết đầy tính nhân văn như thế này.
Lớp cậu còn 1 nhân vật nữa đã đăng ký thành viên nhưng chưa xuất hiện.
Nghe nói câuh mới được thăng chức, ko rõ độ chính xác đến đâu.


Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s