KGU News >>Người KGU >>Thầy cô
KGU Tạo bài viết  
Thứ bảy 28 Tháng tám. 2010

TƯỞNG NHỚ THẦY PAXETRNHICH




Tác giả: HoaiPV

Nhờ Cô đốt giúp lá thư của tôi bên mộ Thầy

         Tưởng nhớ thầy Paxetrnhich!

           Phạm Văn Hoài, Lý 1976

 

Gửi các anh chị, các bạn hữu KGU!


    Nhân chuyến đi của Ngọc- Nguyệt, tự nhiên tôi muốn sẻ chia một đôi điều tâm sự với mọi người. Các anh chị và các bạn có biết không, 3 ngày trước đây tôi đã viết một bức thư cho Thầy giáo của tôi, phải nói là "đánh vật" vì lâu quá không ngồi với bàn phím tiếng Nga, vốn liếng ngôn ngữ cũng "cũ" nhiều rồi. Nhưng có lẽ khó hơn vì tình cảm cứ ở đâu đó ùa về, lộn xộn, ngổn ngang - tìm mãi mới được một từ điễn đạt, nhưng vẫn không chuẩn với những gì mình nghĩ, mình muốn viết ra! Tôi muốn nhân chuyến đi của Ngọc, nhờ Huyền giúp thêm, tìm được và mang đến cho thầy giáo Paxetrnhich của tôi một sự bất ngờ, một niềm vui nho nhỏ của cậu học trò cũ đã hai mươi lăm năm không có thư từ gì. Tôi đã hồi hộp biết bao nhiêu khi hình dung nét mặt của Thầy lúc nhận được thư tôi!

Tối hôm đấy vợ chồng tôi còn ngồi tìm một bức ảnh gia đình nhỏ của mình để gửi cho Thầy Cô (vợ tôi cũng học dự bị ở Kisinhop, sau về Odetxa học khí tượng thủy văn). Sáng hôm sau trước khi đến Ngọc gửi thư và quà, tôi check mail như thường lệ,... và tôi đã lặng người không biết bao lâu khi nhận được thư của Huyền từ Kisinhop báo tin đã tìm được địa chỉ và điện thoại của Thầy, chỉ có điều Thầy đã ra đi hôm 9/3, cách đây chưa tròn 3 tháng!!! Một nỗi đau không dữ dội, nhưng âm thầm nhỏ từng giọt, từng giọt...vào sâu thẳm đáy lòng, có lẽ day dứt quá chăng, ân hận quá chăng, bất ngờ quá chăng?

 
Tại sao từng ấy năm, sau lá thư tôi đã viết cho Thầy năm 1986 khi Hùng (bạn cùng lớp lý 70-76) sang Kisinhop làm NCS, tôi đã không có thêm thư cho Thầy, ngay cả địa chỉ mới và điện thoại của Thầy tôi cũng không có được!Tại sao, tại sao?.. ngàn lần tại sao cũng không thể lấp đầy khoảng trống: Thầy đã mất! Đó đã là sự thật!


Huyền nói với tôi: Sinh -Tử vốn cũng là lẽ thường của cuộc đời. Tôi biết,em muốn an ủi tôi, muốn làm dịu bớt nỗi ân hận của tôi. Nhưng ngay cả khi tôi tự hình dung rằng, trước lúc Thầy đi, có lẽ Thầy vẫn cố gắng tặng lại người vợ yêu quý của mình một khúc nhạc trầm hùng của người lính thủy vẫn thường chơi arcoocdion năm xưa, vì hôm trước là ngày 8 tháng 3, nỗi đau, day dứt vẫn không vợi được bao nhiêu!


Một người bạn của tôi cũng nói với tôi rằng:" Buồn vậy đấy, nhiều điều tưởng không quá khó khăn để có thể làm cho những người mình yêu quý, lại thành vĩnh viễn không thể làm được nữa!"


Huyền và Ngọc hứa sẽ đến nhà Thầy, chuyển thư của tôi cho Cô (Cô đã hẹn sẽ đợi ở nhà ngày 18/6 này). Tôi  nhờ Cô đốt giúp lá thư của tôi đã viết trước cho Thầy bên mộ Thầy để Thầy đọc được những dòng cuối, những dòng yêu thương, quý trọng, biết ơn của người học trò  VN nhỏ bé của mình! Và có lẽ như vậy, sự ân hận của tôi trước Thầy, sự day dứt của tôi mới vợi đi chút ít nào chăng!?


    Các anh chị, các bạn KGU thân yêu! Tôi viết những dòng tâm sự rất riêng này cũng chỉ để nói một điều rằng, ta hãy và phải làm ngay những điều mình muốn, mình trăn trở- nhất là những điều của con tim. Thời gian không bao giờ chờ đợi!




 


Người post: NgocBQ

Ngày đăng: 28-08-2010 23:11






Xem 1 - 2 của tổng số 2 Comments

21/09/2010 09:38:37
Cám ơn Hoài đã nói lên nỗi niềm tâm sự và suy nghĩ về thày giáo của chúng mình, anh cũng rất ân hận vì suốt quãng thời gian dài không có liên lạc với thày, đến bây giờ thi thày không còn nưã, cầu mong cho linh hồn thày được siêu thoát, em thật có lỗi với thày, cầu mong thày tha thứ.


Từ: HanhLM
18/09/2010 13:18:51
Anh Hoài ơi,
Em rất xúc động khi đọc những dòng tâm sự và nhắn gửi của anh, nhất là câu kết: " Ta hãy và phải làm ngay những điều mình muốn, mình trăn trở- nhất là những điều của con tim. Thời gian không bao giờ chờ đợi!".
Lớp Luật 1980 chúng em cũng có Thầy chủ nhiệm là thầy Chiuchenkin - dạy môn Luật Nhà nước.Thầy là người Nga,dáng cao gầy, đeo cặp kính cận dầy cộp.Thầy hiền và nhân hậu vô cùng, nói nhỏ nhẹ, chẳng bao giờ mắng chúng em một câu.Nhiều lần thầy mời chúng em về nhà, nhất là dịp Nôel và Năm mới. Thầy và con trai đến tận ký túc xá đón, chúng em mỗi đứa một bên bám vào tay thầy lò dò từng bước trên con đường đóng băng để khỏi ngã. Còn vợ thầy thì lo nấu nướng chiêu đãi lũ sinh viên nghèo. Nhưng thầy cũng đã mất rồi anh ạ. Nghe tin thầy đã mất chúng em ai cũng buồn lắm. Không biết vợ con thầy đang ở đâu để tụi em liên lạc.
Câu chuyện về thầy chủ nhiệm của chúng em như thế, nên đọc những lời tâm sự "gan ruột" của anh, em đồng cảm lắm.Cám ơn anh .


Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s