Thầy ơi!
Tác giả: NgocNT
Chẳng hiểu nghe từ đâu cái tin "Thầy đã mất", tôi đã từng thổn thức: Thầy ơi! Vậy mà ông trời thấu hiểu lòng tôi: Thầy vẫn hóm hỉnh, vui vẻ như ngày nào và cùng các trò của mình sưởi những tia nắng đầu hè tại Việt Nam sau mấy chục năm trời. Thầy đến Việt Nam đúng vào ngày lễ Phục sinh!
Cuối năm 1994 - đầu năm 1995, khi cho ra đời một "tác phẩm" bày tỏ xúc cảm của mình với Môn-đa-vi-a, tôi tìm cách gửi sang xứ sở "đầy nắng" đó. Lục tìm mãi, chẳng có được một địa chỉ nào cụ thể. Tôi quyết định viết thư cho bà giáo tiếng Nga Ludmila (bà giáo dạy môn tiếng Nga sư phạm năm thứ nhất tại Khoa Luật của chúng tôi) theo địa chỉ ở trường. Thật nghiệt ngã thay, mãi cho tới gần đây, khi Hội KGU giao lưu, gặp gỡ, trao đổi, tôi mới biết bà đã ra đi đúng khoảng thời gian tôi gửi thư sang cho bà. Tôi thầm mong, bà đã nhận được thư tôi, được đọc thơ tôi hồi đó, được biết đến tình yêu mà chúng tôi dành cho xứ sở nhỏ bé đó, được biết rằng chúng tôi luôn nhớ tới các thầy cô và để không ngỡ ngàng nếu giờ đây bà còn có thể được các trò của mình mời sang Việt Nam. Tôi thầm gọi: Cô ơi!
Quả đúng không ai học được chữ ngờ! Đến tận bây giờ, khi đã đón được các thầy cô sang Việt Nam, tôi cũng vẫn không tin được rằng, thầy giáo tiếng Nga năm dự bị của tôi, người thầy duy nhất mà tôi nhớ tên một cách đầy đủ, người mà tôi nhắc tới trong những vần thơ của mình, người mà tôi đã từng thổn thức "Thầy ơi", đang ở bên chúng tôi!
Ngày tôi háo hức đi đón thầy lại là ngày cả nhà tôi quyết định về quê thanh minh! Vậy là chỉ còn cách gọi điện, vào studentkgu.vn để nghe và xem. Tôi cảm nhận được dòng chảy của thời gian trên khuôn mặt thầy khi mới xuống sân bay qua những bức ảnh mang tính thời sự của các anh chị khóa trên. Lòng tôi se lại khi nghĩ rằng, bao năm các thầy cô của mình đã vất vả như vậy! Giá như ở Việt Nam, chắc thầy vẫn có thể dạy tiếng Nga!
Hồi hộp khi đến dự buổi gặp mặt của các trò cũ với thầy tại Nhà hàng Phố biển tối thứ hai, trong lòng tôi ngổn ngang bao suy nghĩ: Mình hỏi thầy gì đây? Thầy có nhớ mình không? Cả đến khi vào phòng ăn rồi, đứng sau lưng thầy, tôi vẫn thấy bâng khuâng, không hiểu mình sẽ làm gì đây! Chị Bình Trần đưa cho tôi một bức ảnh và nói "Để cho mày xem, chúng tao có tuyệt vời không!". Đó là bức ảnh tôi đã tặng thầy khi hết năm dự bị! Thầy vẫn giữ và bây giờ mang đến Việt Nam! Một cảm giác thân thương trào dâng trong tôi. Tôi chỉ còn biết gọi: "Arcadi Ivannovich!". Cũng chẳng cần nghĩ, làm gì đây, nói gì đây! Tôi ôm thầy như ôm người cha của mình và chẳng nói được lời nào. Kỳ lạ thật đấy, có những lúc dù bộ óc có hoàn hảo đến mấy, con người ta cũng không thể kiểm soát nổi ngay cả những giọt nước mắt nóng hổi của mình. Đối với tôi, thầy đã sống lại!
Trong lòng tôi thầm gọi: Thầy ơi
Người post: NgocNT
Ngày đăng: 29-04-2011 00:12
COMMENTS CỦA THÀNH VIÊN |
Xem 1 - 10 của tổng số 10 Comments
|
Tổng số bài và comment post theo từng khoa
Khoa | Bài viết | Comment |
Sinh | 563 | 9482 |
Lý | 387 | 2824 |
Hóa | 882 | 9765 |
Luật | 721 | 11647 |
Toán | 66 | 376 |
Kinh tế | 4 | 108 |
Câu Lạc Bộ | 30 | 1 |
NCS | 3 | 70 |
Bạn bè | 197 | 1189 |
Dự bị | 0 | 0 |
Ngôn ngữ | 2 | 2 |
10 người post bài nhiều nhất
User | Số bài viết |
TungDX | 289 |
NghiPH | 306 |
NgocBQ | 130 |
ThaoDP | 108 |
CucNT | 123 |
CoDM | 88 |
PhongPT | 73 |
HaiNV | 93 |
LiTM | 85 |
MinhCK | 70 |
10 người comment nhiều nhất
User | Comment |
Guest | 7169 |
NghiPH | 3219 |
LiTM | 1879 |
HaiNV | 1853 |
KhanhT | 1743 |
CucNT | 1718 |
TungDX | 1565 |
ThanhLK | 1545 |
VanNH | 1441 |
ThoaNP | 1257 |