KGU Poetry
KGU Tạo bài viết  
Chọn
Thứ ba 30 Tháng mười. 2012

MƯA BÃO




Tác giả: CucNT


         MƯA BÃO



Nước dữ dội quất vào ô cửa kính.

Con lặng nhìn trời qua màn nước đang rơi,

Lòng cuồn cuộn một nỗi niềm thương mẹ.

Mưa cứ rơi, gió cứ thổi bốn bề.

Con vẫn bình yên trong căn nhà cao rộng.

Chợt cơn mưa trong lòng con náo động.

Cơn mưa lũ tràn về trong đói rét ngày xưa.

Mấy mẹ con mình căn nhà lá đơn sơ.

Chớp xé rách bầu trời, gió xé toang mái lá.

Căn nhà tranh đổ nghiêng, cây trong vườn gãy ngã.

Một mình mẹ vững vàng chống chọi với phong ba.

Tám đứa con thơ khờ dại khóc gào

" Con sợ lắm, mẹ ơi! Con đói lắm!"

" Con rét lắm mẹ ơi! Mưa ướt đầm vai áo!"

Mẹ giang rộng vòng tay ôm tất cả vào lòng...


.... Con đã đi qua nhiều trận bão giông

Qua đau đớn tột cùng, qua bao lần tuyệt vọng

Nghĩ về mẹ nơi quê nhà đang ngày  đêm trông ngóng.

Cơn bão lòng lắng lại ở trong con


Cơn bão thiên nhiên đang tàn phá quê hương.

Con vẫn bình yên nơi Sài gòn gió lộng.

Mẹ ơi! Con hiểu được những gì ấm nắng.

Mẹ dành dụm cho con để trang trãi cuộc đời.



Người post: CucNT

Ngày đăng: 30-10-2012 10:10






Xem 1 - 10 của tổng số 10 Comments

Từ: LyTM
10/11/2012 13:39:41

Cúc ơi, em viết cả về hiện tại, quá khứ và sẽ có bình yên của tương lai. Em làm mọi người nhớ về thuở xa xưa, khi còn bé xíu, ấp mẹ. Mẹ đã dành tất cả cho các con, còn mình thì luôn gồng lên chịu bão: bão tố thiên nhiên, bão cuộc đời và cả bão lòng! Chị viết bổ sung với em về hiện tại thôi, làm sao để chị em mình nhìn về quê với con mắt hiện thực tan tác của cỏ cây vừa qua bão ấy mà!


Khi lớn lên con hiểu nhiều về bão,



đôi khi cuốn đi những ước muốn thật lành hiền,



những cánh đồng lúa chín nơi gói cả niềm tin



cả tương lai em con vào cổng trường Đại học,



cả những gói thuốc đắng dịu nhiều cơn đau nặng,



cả ước mơ le lói, rộng cửa nhà!



Con hiểu mỗi lần bão gió can qua



là xóm làng ngậm bao điều buồn tủi



và đâu đây, dáng bao người lầm lũi,



dựng những mầm cây, cầu mưa thuận, gió hòa!



Mồ hôi rơi, đôi mắt xót nhạt nhòa,



bán lưng cho trời, mặt phơi hơi đất,



đôi chân gầy lội bùn trong rét buốt,



ngước mắt cầu trời, chớ sấm động phong ba!



Con đã đi rất xa, rất xa,



đã gặp nhiều người, đã có nơi bến đậu,...



Những cơn bão quê nhà vẫn còn in dấu



cái thuở thiếu thời, mãi mãi chẳng chịu trôi!



Từ: CucNT
09/11/2012 14:17:03

Còm của Chị Lý phải đặt làm bài thơ chính mới đúng vì đã lột tả được tất cả sự nghiệt  ngã của thiên nhiên và tấm lòng của người con đau đáu nghĩ về quê hương với dáng mẹ kiên cường trong mưa bão.


Cảm ơn chị nhiều!



Từ: LyTM
07/11/2012 15:46:11

Thương đất mẹ mà trong lòng cuộn sóng,



sát biển khơi, tâm bão xoáy có đau không?



Con trở về nhà, xa xót, đứng bên sông



một cảnh xác xơ, điêu tàn ,... sau bão!



Đây vườn cây xanh, đâu còn như một dạo,



cành gãy rời, ngang ngửa một niềm đau,



vạt chuối xanh ngã rạp nghẹn ngào,



cây nhãn già bên ao, nửa chìm, nửa héo



vườn chè trơ cành gầy, đâu màu xanh rèo rẹo,...?



Cây còn lại ngác ngơ, chỉ trơ trọi thân cành



lá đi rồi, đã nát hết màu xanh,



còn may lắm, chưa bật trồi thân gốc!



Cây đã đổ, thôi xa rồi sự sống



nắng hun cành, mắt lá nhắm chẳng còn chi!



Con giận trời, giận đất, giận bởi vì



con bất lực chẳng thể nào ngăn bão!



Chỉ thương quê, sau bão giông, liệu còn đói gạo



giọt mồ hôi lại chiu chắt những mầm cây,



mặc bốn phương, sống xa xỉ đủ đầy,



nơi quê mẹ, tấm thân gầy vẫn tảo tần khuya sớm!



Từ: CucNT
02/11/2012 14:11:42

Thơ chưa phải là thơ , chỉ là cảm xúc của em nhìn trời mưa nhớ về mẹ. Thế mà đọc còm của tất cả, em thấy em thật ấm áp vì có nhiều người đồng cảm cùng em. Trên mọi miền của Tổ quốc, nơi đâu cũng đã từng gánh chịu bão giông. Cảm ơn anh Khánh đã kể em nghe lần mẹ sinh anh. Mọi người mẹ Việt nam đều như thế, dành bình yên cho con dù mình phải đối diện với hiểm nguy.


Những vần thơ chị Thanh sưu tầm thật ý nghĩa, thật hay. cảm ơn chị nhiều nhé!



Từ: ThanhLK
02/11/2012 01:07:45

@ Anh Khánh ơi, em nhận ra Dom Thơ này từ hôm gặp lần đầu ở nhà Châu. Thơ của tác giả này luôn dạt dào tình cảm và thường là kết quả của niềm rung động từ những xúc cảm chân thành.  


@ Cúc ơi, chị chép tặng em bài thơ dưới đây để chia sẻ nỗi niềm nhớ mẹ nhé.


 


Mẹ! (sưu tầm)



Mẹ là những dịu dàng nơi trái tim con
Là những chắt chiu, tảo tần nuôi con khôn lớn
Mẹ là chốn bình yên khi con quay cuồng giữa dòng đời tất bật
Mẹ là ấm êm khi con đã mệt nhoài.


Suốt cả đời Mẹ vất vả ngược xuôi
Áo Mẹ sờn, bạc màu vì dãi dầu mưa nắng
Vai Mẹ gầy vì gánh đời trĩu nặng
Tóc con đen dài...tóc Mẹ bạc thời gian.

Chưa một lần con nghe Mẹ thở than
Những nhọc nhằn Mẹ âm thầm một mình gánh chịu
Chỉ mong sao cho con được đủ đầy bằng chúng bạn
Con lớn khôn dần...mắt Mẹ quầng sâu.

Dù con trưởng thành và đi đến nơi đâu
Trong trái tim con vẫn khát khao vòng tay Mẹ
Con muốn ngược thời gian trở về những ngày còn thơ bé
Để được sà vào lòng Mẹ...
Mẹ ơi!



Từ: KhanhT
01/11/2012 22:03:01


ThanhLK bảo em Cuc là một Dom thơ KGU, đúng, chẳng sai. Thơ em không những vần điệu mà ý tứ sâu sắc, lay động lòng người. Em nghĩ đến Mẹ trong cơn giông bão với tấm lòng nhớ thương vô bờ bến.


Năm ấy Mẹ sinh tôi trong mưa bão, được ba ngày thì nước lũ tràn qua đê vào nhà, tường đổ, giường Mẹ con nằm cũng đổ, và đang ướt vậy mà Mẹ nhảy ào xuống nước bế bổng tôi lên, xuýt nữa bị nước cuốn trôi. Xóm làng bảo Mẹ sinh tôi hai lần.


Mẹ Cúc, Mẹ tôi, những người mẹ Việt Nam, người mẹ miền Trung Nghệ Tĩnh, một nắng hai sương, vượt bao giông tố bão lũ mà sinh ra con, cho con mầm sống, cho con năng lượng cuộc đời.




Từ: UyenNT
01/11/2012 21:30:14

    Bài thơ của em đã gợi nhớ cả một quãng tuổi thơ bão bùng trong anh.Chính trong lúc cơn bão số 8 - bão Sơn Tinh đang hoành hành bờ biển và thành phố Nam Định,anh đã không thể ngủ.Chốc chốc lại gọi điện về cho người thân ở Nam Định.Đến khi tháp truyền hình bị đổ thì hoàn toàn mất liên lạc.Lại càng lo.Trong giông bão,biết bao gia đình đã rơi vào hoàn cảnh như trong bài thơ của em.Thương cảm quá.



Từ: NghiPH
31/10/2012 15:25:54

Đọc thơ Cúc anh nhớ lại: Năm 1963 lúc đó 10 tuổi anh đã cùng thầy anh gồng mình chống bão cơn bão C. Cây cối trong vườn đổ hết. Gió rất lớn như muốn cuốn bộ cửa phía trước dù đã được hai cha con neo rất chặt. Gió tốc hết mái nhà lợp rạ. Thầy anh leo lên mái nhà chặn lại thì suýt nữa bị gió quật ngã xuống đất. Các cô em gái cứ ngồi khóc vì sợ sợ thầy bị ngã, sợ bị đổ nhà…


            Anh rất xúc động khi đọc những vần thơ:


Tám đứa con thơ khờ dại khóc gào


" Con sợ lắm, mẹ ơi! Con đói lắm!"


"Con rét lắm mẹ ơi! Mưa ướt đầm vai áo!"


Mẹ giang rộng vòng tay ôm tất cả vào lòng...


Lúc nào mẹ cũng giang tay che chở cho đàn con trước dông tố của thiên nhiên, trước dông tố của cuộc đời!



Từ: CucNT
31/10/2012 15:20:36

Cảm ơn chị, em cũng vừa gọi điện về nhà, hoa màu và cây cối tong vườn hư hại một số, thiệt hại không quá nhiều. Nhưng rồi bão lại chồng lên bão chị ơi!



Từ: DieuLM
30/10/2012 15:30:11

Bài  thơ rất hay,  nhớ về tấm lòng  bao la, thương các con  vô bờ bến của mẹ. Nhớ lại thương mẹ vô cùng.


Cúc ơi, may mà Hà Tĩnh bão tấn công lần này không quá nặng, chủ yếu chỉ ngập tràn nước thôi. 



Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s