KGU Poetry
KGU Tạo bài viết  
Chọn
Mục: Thơ >> Tổ quốc
Thứ sáu 18 Tháng mười. 2013

TRỞ LẠI ĐIỆN BIÊN, LÁ CỜ VÀ NGỌN CỎ




Tác giả: Anh Ngọc

Chỉ thấy một vùng cỏ biếc non tơ

Mây trắng bay, mây trắng đến không ngờ

Cành phượng rủ một chùm hoa đỏ chót

Chỉ có thế thôi

Mà chính là A1

Mà chính là Him Lam

Anh đã đi qua hơn hai mươi năm

Để gặp lại tuổi thơ mình náo nức

Nghe tiếng bom và đại bác

Gầm lên từ trang sách học trò

Mảnh đất này anh đã gặp trong mơ

Tay lần giở tấm bản đồ trí nhớ

Và lần ấy, lâu rồi, trong một bài thi Sử

Anh đã giành điểm 5

Bỗng hôm nay đối diện với Him Lam

Anh cúi xuống chỗ nằm xưa anh Giót

Và chợt hiểu: điều ngạc nhiên lớn nhất

Là anh chẳng ngạc nhiên gì

Anh đã đi

Từ chiến trường Điện Biên đến chợ Điện Biên

Mùi trái chín cứ thơm lừng phố núi

Quen thuộc quá đến không còn nhớ nổi

Tình yêu này anh có từ đâu

Đất dưới chân anh, trời thắm ở trên đầu

Gặp chiếc xe tăng gỉ hoen nằm trong lúa

Như cục than cháy vùi trong ngọn lửa

Ngọn lửa màu xanh

Hầm Đơ Caxtơri vừa vặn giữa cung đường

Đi chợ về, chị Thái nghỉ, soi gương

Có phải hôm nay trước màu xanh thung lũng

Anh mới hiểu: hồn nhiên là cuộc sống

Nghe quanh mình dào dạt cỏ non tơ

Anh bâng khuâng nhớ đến một ngọn cờ

Đã một lần mọc lên trên cỏ ấy

Cái sắc đỏ bừng bừng như đám cháy

Đốt thiêu những bốt đồn thù

Anh không là đám mây trắng vô tư

Trên đỉnh Pú Hồng Mèo lặng lẽ

Trái tim anh đập một lời giản dị

Ngọn cỏ đời đời xanh suốt tháng năm

Ngọn cờ mọc lên chỉ có một lần

Nhưng có điều này

Cả hai đều bất diệt..."

1978

 


VỊ TƯỚNG GIÀ

 

Những đối thủ của ông đã chết từ lâu

Bạn chiến đấu cũng chẳng ai còn nữa

Ông ngồi giữa thời gian vây bủa

Nghe hoàng hôn chầm chậm

xuống quanh mình.

Bàn chân đi qua hai cuộc chiến tranh

Giờ chậm rãi lần theo dấu gậy

Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy

Đã từng gieo khủng khiếp

xuống đầu thù.

Trong góc vườn mùa thu

Cây lá cũng như ông lặng lẽ

Tám mươi tuổi ông lại như đứa trẻ

Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây.

Ông ra đi

Và...

Ông đã về đây

Đời là cuộc hành trình khép kín

Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến

Là một trời nhớ nhớ với quên quên 

Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên 
Cõi nhân thế mây bay và gió thổi 
Bầy ngựa chiến đã chân chồn, gối mỏi 
Đi về miền cát bụi phía trời xa 

Ru giấc mơ của vị tướng già 
Có tiếng khóc xen tiếng cười nức nở 
Một chân ông đã đặt vào lịch sử 
Một chân còn vương vấn với mùa thu.

9/1994

* Nhà thơ Anh Ngọc là người mặc áo trắng


Người post: LiTM

Ngày đăng: 18-10-2013 22:10






Xem 1 - 10 của tổng số 16 Comments


Trang:  1 | 2 | Tiếp theo >  Cuối cùng >>

Từ: LyTM
23/10/2013 10:31:24

Cả nhà ơi, chị Thảo ơi, bác Tung, em Cúc ... có bài mới thì post lên để thay đổi không khí đi. Thơ về Đất nước, về tình yêu nhưng đừng bi lụy cho mọi người được vui vẻ ấy!


Bông hoa nở trên gò đất cũ,


chúm chím cười với chiến sỹ ngày xưa,


tinh nghịch đậu trong ngàn ngàn mắt lá,


cánh tím hồng như lụa mỏng ngẩn ngơ?


Bây giờ vẫn thầm e ấp trêu cô gái,


sao quên rồi cái xấu hổ dạo ấu thơ?


Cây xấu hổ có biết đâu thời thế đổi bất ngờ,


xấu hổ xốn xang chỉ còn cho cây cỏ


còn cô gái, nàng chỉ ngượng ngùng má đỏ,


khi biết mộng mơ, tình yêu chưa gõ cửa trái tim!



Từ: TungDX
23/10/2013 06:18:38

Thơ triết lý bao giờ cũng sâu sắc lắng đọng và là niềm tôi mê thích, nó làm tên ANh Ngọc bay cao và nâng cao luôn nhận thức người đọc



Từ: ThaoDP
22/10/2013 15:43:50

Thơ Anh Ngọc và nhiều người khác, nhất là những vần thơ com của Lý làm ta đau xót thấy chiến tranh là một điều vô cùng tàn khốc, con người bị xô đẩy vào 1 cái bẫy giết người mà không ai muốn. Biết bao người đã phải chết dưới lưới hái của thần Chiến tranh! Dân tộc VN ta đã trải qua qúa nhiều cuộc chiến, đất nước tang hoang, bao vành khăn trắng...Hệ lụy của chiến tranh còn mãi mãi trên mảnh đất này.


Suy cho cùng trong mọi cuộc chiến tranh,


Phe nào thắng thì nhân dân đều bại.


      ( ĐÁ ƠI - Nguyễn Duy )



Từ: CucNT
21/10/2013 15:50:09

Những lời thơ thật hay, những lời bình càng làm cho vần thơ hay thêm. Sự hy sinh cao cả của người ra đi và nỗi lòng người ở lại. tất cả là những nỗi niềm mà năm tháng qua đi người ta không thể quên và những vần thơ giúp họ nhớ sâu sắc hơn.


Cảm ơn chị Lý đã post những bài thơ thật hay của Anh Ngọc và nhũng còm thơ của chị nếu sắp xếp thành 1 tập thơ sẽ để lại cho muôn đời những áng thơ hay.



Từ: Guest BM
21/10/2013 13:33:12

Ngọn cỏ, giọt sương,... hóa bóng mây,


anh linh chiến sỹ vẫn nơi này,


đã hóa vô thường, sinh bất diệt


ngàn xuân lưu lại ước vọng đầy!



Từ: Guest Ngô Kiến An
21/10/2013 12:50:20

Tôi đọc những bài thơ của Anh Ngọc, đọc những bình luận của các bạn, tự nhiên thấy lòng rưng rưng. Tôi không có mặt trong cuộc chiến Điện Biên và Sài Gòn, nhưng đã có mặt ở Biên giới phía Bắc. Trở về, trở lại biên giới, đi lại nhiều vì nghề nghiệp cũng còn vì nặng tình đồng đội. Nhiều đồng đội của tôi đã mãi mãi nằm lại nơi ấy. Những đúng là họ vẫn chưa có giấc ngủ yên như bạn LyTM nói. Nơi ấy kẻ thù vẫn nhòm ngó, máu đã thành lá cây, ngọn cỏ, đã thành giọt sương mai. Tôi tự thấy an lòng vì các bạn vẫn nhớ về nơi ấy, không chỉ chúng tôi, những người đã vội quen nhau rồi vội chia tay mãi.



Từ: LyTM
21/10/2013 10:01:36

Guest Anh Vân và em Huyền ơi, đọc Anh Ngọc khi nhớ về đồng đội để:


Đôi lúc muốn lặng nghe tiếng đời thổn thức,


bởi giữa ngọt ngào đâu đó nức nở vui,


bởi giữa thẳng ngay có chút bụi cõi đời,


thế hệ trước cũng ngậm ngùi lá cây ngọn cỏ,...




Nơi ấy đã có thời cờ đỏ


Người ra đi, hồn cờ đỏ đi theo,


người ở lại trăn trở mỗi sớm chiều,


ước đồng đội có bên, cỏ non như thời ấy,...




Thời ấy dẫu bom rơi, lửa cháy,


dẫu ngây thơ, đời chinh chiến hồn nhiên,


cái bụng đói meo, tâm hồn tuổi thiếu niên,


trong veo đấy mà xanh non đến lạ!


 


Nếu đồng đội bên ta, vẫn tiếng cười ồn ã,


thì có đâu những chiến thắng quang vinh


để trời cao, trong xanh mãi hòa bình,


đồng đội ngã giữa ngày xanh, xanh thế!




Bầu trời Điện Biên, mây trắng nhiều như thể,


cánh đồng bông trời ban, cấy ngày nào,


cánh chim trời vẫn nghiêng ngó liệng chao,


Hồn chiến sỹ chưa một ngày yên giấc!


 



Từ: HuyenBT
20/10/2013 03:34:30

Ngọn cỏ đời đời xanh suốt tháng năm


Ngọn cờ mọc lên chỉ có một lần


Nhưng có điều này


Cả hai đều bất diệt..."


Có đôi khi những triết lý sâu sắc nhất lại là những điều giản dị như thế đó. Anh Ngọc hay có những cái kết làm nâng bổng bài thơ lên, bắng những hình ảnh vừa có tính triết học, nhân văn, vừa mang tính nghệ thuật cao. Em cũng thích đọc thơ Anh Ngọc, nhất là khi anh ấy viết về những người lính trẻ trong chiến tranh, còn bọn em khi đó là những cô bé học sinh bắt đầu biết nghí suy và mơ mộng.


Cảm ơn chị Lý đã gợi lại một giọng thơ được nhiều người yêu mến.



Từ: Guest Anh Vân
19/10/2013 12:34:16

Mình cũng thich thơ Anh Ngọc, Phương Thảo à, như HQ nói, thơ AN hồn nhiên, sâu lắng mà chân thật như người Nghi Lộc mình vậy. Cảm ơn Bảo Trang đã pot nối cho trọn bài giúp LiTM nhớ nhớ quên quên...MK, hehe, nhưng mình muốn link bài đó vì còn những ý viết trong bài rất hay mà không thể đưa vào còm đây được, nó là bài viết dài. Để link rất dễ, bạn chi cần bôi dòng đường link, copy (ấn Ctr+C)  rồi dán (Ctr+V) vào thanh URL và enter là vào xem đuọc ngay mà.



Từ: LyTM
19/10/2013 11:50:09

Cảm ơn Bảo Trang, Anh Vân và các guest post thêm thơ của Anh Ngọc. LiTM đã rất ẩu, xin thứ lỗi, cũng MK mà. Những bài thơ của AN đều rất hay và đọc không biết chán. Thế giới của " tiếng khóc xen tiếng cười nức nở", đoạn cuối bài thơ là cả một cõi bất tận của ngôn từ, chỉ cuộc sống của lính mới nói đủ!




Trang:  1 | 2 | Tiếp theo >  Cuối cùng >>

Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s