Câu chuyện thứ 1
Ngày xưa có lúc khổ vì cận thị, mà bây giờ hoá ra lại rất sướng, từ cặp kính ngày nào phải đeo lên đến -2, 5 nay rút xuống chỉ còn -1, 5. Làm việc trên máy tính, đọc sách báo, xem TV, kể cả xâu kim bây giờ mình đâu có cần đến kính. Tuy nhiên, đi đâu lúc “nhá nhem tối” (chả là mình vẫn thường xuyên đi làm về lúc 7-8h tối) thì vẫn rất cần. Thế là một buổi chiều tối chủ nhật cuối tháng 7, mình quyết định đi làm lại kính tại một cửa hiệu trên đường Giảng Võ, gần Bộ Y tế. Phải chờ hơn 1h, đến khoảng 7h30 tối mới xong, sung sướng lên xe đi về nhà (88 Láng Hạ). Đến cửa Triển lãm Giảng Võ, trời bỗng đổ mưa rào. Định dừng lại khoác áo mưa nhưng lại nghĩ đi cố mấy trăm mét nữa đến nhà…Bỗng xoẹt, một cái xe máy của 9X/ 10X (đáng tuổi con/ cháu) phi như điên để “chạy mưa”, hắn cắt ngang từ bên trái qua trước mặt xe máy của “cụ ông” U60 (sắp U70). Cú “cắt mặt” không hề “gọn” để thò cái đuôi xe của nó chắn ngang bánh trước “cụ ông”. Ai có thể làm được gì hơn trong tình huống này? Chỉ còn cách phanh cả chân và tay! Rầm, “cụ ông” ngã vật ra đường… Các xe máy khác lướt nhanh qua hai bên “ông cụ”. Các ôtô kịp thời dừng lại cách đó vài mét… còn 9X/ 10X thì “phi” mất dạng. Đau nhói ở bàn tay trái, đau ê ẩm khắp người, nhưng ‘cụ ông” vẫn “dũng cảm” tự mình dựng xe (chẳng ai dừng lại giúp đỡ vì thiên hạ đều đang rất vội), để đi tiếp về nhà! Hai hôm sau đành phải nghe lời các cháu trong Viện đến “thăm” bác sỹ. Chụp X-quang thấy rạn xương bàn ( trụ của của ngón út). Bác sỹ khuyên bó bột, nhưng sau một hồi “đàm phán” bác sỹ đồng ý cho chuyển sang dùng nẹp để tiện tháo ra khi cần thiết. Nghĩ lại cũng còn quá may (do “số” mà!), suýt nữa thì nguoikgu@ lại có…tin buồn rồi ấy chứ!
Các bạn xem ảnh đây có phải thực sự là…bó tay?
Câu chuyện thứ 2
Lâu lâu phòng mình lại có một người nước ngoài đến làm việc (chủ yếu ngắn hạn). Lần này thì có cháu gái Karin xinh đẹp (đuôi 8X) người Tây Đức, quê ở mãi Freiburg, bang Bayern sang thực tập 1 tháng. Karin đang học cao học tại Đại học Uppsala danh tiếng của Thuỵ Điển, rất giỏi ngoại ngữ nói được 5 thứ tiếng. Các cháu trẻ phòng mình rất vui vì được dịp ôn luyện ngoại ngữ, và Karin thì rất nhanh hoà nhập cộng đồng. Mình cũng thỉnh thoảng “trổ tài” nói chuyện tiếng Đức với cháu cho đỡ nhớ nơi mình đã sống và làm việc đến hơn 6 năm. Chỉ còn 1 tuần nữa cháu lại đi tiếp sang Lào, sang Campuchia rồi về sẽ về Đức và Thuỵ Điển. Cháu rất yêu quý Việt Nam, thức ăn VN thì cái gì cháu cũng ăn được, dùng đũa tốt, cháu ở trọ bình dân trong phố, đi xe bus (nên nhớ xe bus Hà Nội mà cháu vẫn khen!), thích đi đền chùa, dạo phố. Sinh viên nên dù sao cháu vẫn nghèo. Cháu rất tiết kiệm (bản tính người Đức), có cái máy ảnh hơi cũ cháu vẫn dùng. Đi đâu cháu cũng chụp ảnh để làm kỷ niệm. Cuối tuần vừa rồi (lại cuối tuần), cháu đi dạo phố, chụp ảnh và điều gì đã xảy ra? Môt tên trộm nào đó đã “trổ tài” lấy mất cái máy ảnh yêu quý của cháu! Cháu rất tiếc cả máy và ảnh…Mình còn biết làm gì hơn là an ủi động viên cháu vài lời. Trước đó mình và mọi người trong phòng đã dặn đi dặn lại cháu rồi là phải hết sức cảnh giác với “kẻ cắp ở Hà Nội”.
Đành chịu…bó tay!
Câu chuyện thứ 3
Mưa mùa hè, mà sao mưa nhiều vậy? Định làm mấy câu thơ về “mưa mùa hè” mà bận quá chẳng ra thơ! Cả ngày hôm qua, đầu tuần mưa suốt. Sáng đi làm cũng phải khoác áo mưa, tay còn hơi đau nhưng vẫn đi xe máy được (vì có đi taxi cũng rất tắc). Chiều tối 7h ra về, trời lại mưa như trút nước. Ra lấy xe máy… Ơ kìa, cái áo mưa mình vắt trên xe từ lúc sáng “biến” đâu rồi? Cô em trông xe bảo: chắc mưa quá có ai “mượn tạm” của bác rồi!
Lại thêm một lần đành…bó tay!