Gần đây có nhiều dấu hiệu cho thấy bác Ba Phi mắc bệnh điên.
Dấu hiệu đầu tiên là việc bác đã hắt nguyên bát lưỡi bò nấu đậu ra ngoài sân cho chó xực trước sự thảng thốt của bác Ba gái: “Nó là món ăn ông vốn ưa thích đó mà. Sao lại đổ đi?”. Bác Ba Phi gào lên, giận dữ: “Từ rày cấm bà nấu món lưỡi bò. Nói tới lưỡi bò là tui muốn nổi điên lên rồi!”.
Chẳng hiểu sao bác Ba căm ghét lưỡi bò đến vậy, gặp bất kỳ ai bác cũng bảo phải quyết liệt chống lưỡi bò. Bác nói: “Phải cắt đứt cái lưỡi bò tham lam đó đi kẻo không sẽ tan cửa mất nhà ráo trọi”.
Không chỉ với lưỡi bò, bác Ba Phi còn dị ứng với nhiều thứ khác - những thứ ít nhiều gợi nhớ, làm người ta liên tưởng đến lòng tham vô đáy và sự táo tợn của anh bạn láng giềng.
Sự điên rồ của bác Ba Phi có phần thái quá khi bác ra nghiêm lệnh cấm bác Ba gái và cả nhà khỏi coi những bộ phim như Thủy Hử, Thần điêu đại hiệp… Cứ thấy ai trong nhà mở kênh mấy phim như vậy, không nói một lời, bác giật phắt cái “rờ-mốt” trên tay, bấm chuyển sang kênh khác.
Đến mức ấy thì bác Ba gái đành phải nhờ xóm giềng“áp giải” bác Ba Phi vào bệnh viện tâm thần điều trị. Những ngày đầu ở bệnh viện người ta đưa bác Ba Phi vào một căn phòng riêng để bác sĩ theo dõi. Không thấy bác Ba Phi có hành động chi khác lạ ngoài việc lảm nhảm suốt ngày mỗi một nội dung: “…Nam quốc sơn hà Nam đế cư/ Tiệt nhiên định phận tại thiên thư/ Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/ Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư…”
Cô y tá hỏi vị bác sĩ điều trị: “Ông già này lảm nhảm gì kỳ quặc vậy?”. Bác sĩ bảo: “Chẳng kỳ quặc đâu. Đó chính là những lời của Lý Thường Kiệt cất lên từ những năm đầu thế kỷ XI trong lúc quân ta đương đầu với quân Tống do Quách Quỳ chỉ huy kéo sang nước ta!”...
BÌNH NHẤT CHỈ