KGU News >>Tin tức
KGU Tạo bài viết  
Chủ nhật 23 Tháng mười. 2011

Cảm nghĩ sau chuyến về nguồn




Tác giả: TyTN

Sau chuyến về nguồn lịch sử tôi bận bịu với  việc thu xếp lại nhà cửa, cháu chắt, tất bật với việc  đưa quà cho bạn bè ở nhà. Mấy ngày sau tôi vội đến nhà Hạnh Nghị copy ảnh về để chuẩn bị đón các bạn lớp tôi ( OB76) đến chơi thưởng thức rượi nho và táo Moldavia. (Tôi để dành được vài quả táo tôi hái trộm ở vườn táo lúc đi thăm quan, tôi đã dấu kín trong va ly tận 8 ngày trời để mang về Việt Nam, may mà vẫn tươi nguyên). Các bạn lớp tôi tới chia nhau từng mẩu táo để cùng được thưởng thức hương vị táo Moldavia. Tôi đã kể cho các bạn tôi về những ngày tôi trở lại Kisinhốp, mở các file ảnh để mọi người xem. Ai cũng ngậm ngùi khi nhìn lại các thầy cô của mình sau ngần ấy năm xa cách, và buồn vì những thầy cô đã đi xa… Chúng tôi đã có một buổi gặp mặt thật ấm cúng, cùng uống rượi ăn táo Molđavia  cùng trò chuyện với nhau về thầy cô của mình.

 

   Uống rượi Buket Moldavia do bà Аурика Петровна Кривой- cô giáo hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của tôi tặng

 

Phải chia thật đều quả táo ngon nhất  trộm từ vườn táo về để tất cả mọi người được thưởng thức

 

            Tôi đã kể cho các bạn lớp tôi rất nhiều về bà giáo chủ nhiệm của chúng tôi – bà Елена Фёдаровна Жосан . Bà là cô giáo phụ trách lớp chúng tôi suốt từ năm thứ nhất đến khi chúng tôi tốt nghiệp. Bà như người mẹ của 16 đứa lớp tôi, luôn chăm lo cho chúng tôi mọi thứ trong những năm tháng ấy. Tôi còn nhớ cólần tôi ốm  nằm bệnh viện Bà đã thường xuyên chăm sóc tôi như là người mẹ thực sự. Sau này , khi tôi quay trở lại nước Nga ( tôi đi thực tập ở Mockva năm 1990), tôi đã một lần trở về Kisinhốp  thăm trường, thăm các thầy cô giáo. Hồi đó tôi mang theo cả con trai tôi về Kisinhốp. Thấy tôi mang theo con nhỏ bà nghĩ chắc tôi rất khó khăn nên khi tôi trở lại Mockva,  Bà đã chắt chiu tiền lương hưu của mình để gửi lên cho tôi vài lần, mỗi lần khoảng 20 rúp. Tôi đã vô cùng cảm động, thực ra tôi đâu có thiếu thốn gì, nhưng tôi không thể từ chối được tấm lòng của bà, vì bà nói: “ Bà cho cháu ngoại của Bà”. Nói thật động lực thúc đẩy tôi gắng về nguồn lần này chính là Bà, vì từ lâu rồi tôi vẫn ước ao được gặp Bà thêm một lần nữa.

          Hôm về Kisinhốp, sau bữa tiệc với các thầy cô  tôi đã nhờ thầy Arcadi đưa tôi đến nhà Bà. Gặp Bà tôi đã bật khóc , hai cô trò ôm nhau khóc trong sự vui mừng ngày gặp lại. Mặc dù tôi không hề báo là tôi sang nhưng Bà vẫn được tin là tôi sẽ sang, Bà đã tính từng ngày và hôm đó Bà chờ tôi suốt từ sang tới chiều, chẳng ăn uống gì cả, chỉ mang ảnh của chúng tôi trải đầy ra bàn ngắm, nhắc tên từng đứa một , dù đã 87 tuổi nhưng tôi thấy Bà chẵng quên tên ai trong số 16 người chúng tôi cả. bà đã rất buồn khi nghe tôi nói lớp tôi đã có 3 người ra đi mãi mãi, nước mắt Bà luôn chảy khi nói chuyện với tôi. Hoàn cảnh của Bà hiện nay rất tội , bà sống một mình không người thân, kinh tế eo hẹp, mọi thứ trong nhà đều cũ kỹ, chẳng thay đổi gì mặc dù đã 36 năm trôi qua. Tim tôi cứ thắt lại, vì thế mà tôi đã dành rất nhiều thời gian để đến thăm Bà, ngày nào tôi cũng tranh thủ đến, cố gắng thay mặt các bạn tôi dành tình cảm cho Bà. Tôi sẽ chẳng bao giờ  quên được nhưng thời gian tôi ở bên Bà. Lần cuối cùng tôi đến chia tay Bà là buổi tối này 3/10, sau khi đi thăm hầm rượi Cricova về ( sáng hôm sau chúng tôi phải ra sân bay sớm rồi). Tôi hái trộm ngoài vườn nho một ít nho cho Bà, mang mấy gói mỳ tôm đến. Thầy Bà chẳng ăn gì cả tôi đã nấu cho Bà một bát mỳ tôm dỗ Bà ăn, và Bà đã ăn ngon lành cả bát mỳ. Lúc ra về tôi không thể chia tay nổi,Bà cứ khóc đòi xuống tầng tiễn tôi, nhưng chân Bà đau làm sao đi được, đã 5 năm rồi Bà không bước xuống tầng. Tôi nhất định không cho Bà đi tiễn, Bà khóc và cuối cùng tôi phải chạy thật nhanh ra khỏi nhà. Bà đã nhờ tôi chuyển lời thăm tất cả anh chị em lớp tôi, hôn tất cả mọi người. Ôi Bà thật sự là người MẸ thân yêu của chúng tôi.

 

 

 

 

 Rồi những cuộc gặp gỡ, viếng thăm các thầy cô thân yêu khác của tôi như cô giáo hướng dẫn luận văn Aurika, thầy giáo nga văn Arkadi… , tất cả đều để lại trong tôi những kỷ niệm đẹp, những khoảnh khắc ngọt ngào ấm cúng mà chắc khó có thể lặp lại được và cũng không thể kể hết được.

 

 

 

 Thăm nhà thầy Arkadi

 

 

Cô Aurika của tôi

 

Thăm Thăm gia đình cô Aurika

 

Thăm nhà cô Ekacherina của em Hoa, chị Bạch Ngọc và Yến

 

Tôi biết mình đã có một giấc mơ đẹp, với tôi giấc mơ đó vẫn còn ngắn, tôi vẫn muốn nó dài thêm, thật sự tôi vẫn chưa thăm lại được hết tất cả những nơi tôi muốn.


Người post: TyTN

Ngày đăng: 23-10-2011 21:09






Xem 11 - 20 của tổng số 23 Comments



Từ: camtumai
25/10/2011 12:52:27


Tỵ vào vườn táo với một cái túi rõ to (Xem ảnh trong gặp gỡ thầy cô), nhưng vẫn sợ không dám trẩy nhiều. Người bên cạnh cũng hỗ trợ tý chút và cũng sợ nên cứ tiếc ...



Từ: TyTN
25/10/2011 12:41:47

Thanh ơi, hóa ra cũng có người hái trộm táo mang về VN đấy à? chúc mừng em nhé, và cám ơn em đã viết bài về nhà Huyền thay mọi người.


Lý ơi, hôm mình ở nhà cô giáo, Bà kể với mình là nhận được điện thoại của Tâm Lý. Bà vẫn nhớ hết đấy , Bà nói: Lý vẫn nói tiếng Nga được nhiều, còn Tâm nó chẳng nói được gì, nó chỉ nói zdractvuiche là thôi. Bây giờ Bà chỉ hoài niệm về các con Việt Nam là chính thôi, tội lắm. À quà của Tâm Lý gửi Bà đã được thầy Arkadi mang tới cho Bà rồi Lý ạ. Mình gọi cho thầy Arkadi thấy thầy nói hôm thầy mang quà đến cho Bà thì thấy Bà vừa bị ngã dười sàn nhà bươi đầu, rõ là khổ.Mình nghe thế thương Bà quá, nhưng Bà sợ mình lo nên dấu mình đấy. Lý cố gắng gọi điện thăm Bà luôn nhé. 



Từ: ThanhLK
25/10/2011 10:07:04

Chị Tỵ ơi, nhà em cúng hái trộm và mang về được 4 quả táo cho bạn bè và người thân. Ai trong đoàn về nguồn cũng đều tiếc là ít thời gianđể đi thăm những nơi có  nhiều kỷ niệm xưa. Thời gian phần  lớn đoàn dành cho các cuộc gặp gỡ thăm hỏi thầy cô, tìm và viếng mộ của các thầy cô đã mất. Tuy nhiên, ai cũng cảm thấy sung sướng, hạnh phúc, quyến luyến và muốn quay lại Moldova một lần nữa.



Từ: LyMX
25/10/2011 09:19:11

Những năm 1983-1984 tôi có nhiều dịp tiếp xúc với bà Elena Fedorovna vì tôi là con rể của lớp bà chủ nhiệm - SV76.  Hồi đó bà đã đi lại khó khăn vì đau chân.  Trong thời gian ở  Kishiniov thỉnh thoảng tôi vẫn qua thăm bà vào buổi tối. Thường là bà đãi tôi món cháo ăn với bơ rất ngon. Khi biết tôi phải thuê đánh máy luận án PTS (giá khảng 50-60 rup gì đó) bà nhất định cùng với một bà khác là người nhà đánh máy hộ tôi. Bà bảo con không có lương thì làm gì có tiền đánh máy. Đánh máy một luận án gần 100 trang bằng máy chữ hồi đó vất vả là thế mà hai bà chỉ nhận một bó hoa của tôi tặng. Bây giờ luận án vẫn để trong phòng làm việc của tôi. Thỉnh thoảng giở ra tôi vẫn cảm nhận được tình thương yêu của hai bà.  Hôm vừa rồi gọi điện, tôi xưng tên nhưng bà không nhớ ra. Đến khi tôi nhắc lại chuyện bà đánh máy luận án cho tôi bà mới nhận ra tôi. Tôi hứa sẽ gọi điện thường xuyên cho bà. Bà bảo nếu con gọi điện thì đừng vội tắt máy vì đã 5 năm nay bà không đi lại được nên cần chút thời gian để nhấc máy. Lòng tôi se lại. Rất tiếc là đợt vừa rồi quá bận nên tôi không thể tham gia đoàn về nguồn để thăm bà. Nhưng nhất định vợ chồng tôi sẽ quay lại thăm bà. Cám ơn Tỵ đã cho bọn mình được nhìn thấy bà qua bao năm xa cách.



Từ: ManhNX
25/10/2011 08:40:08

Cảm ơn Tỵ (A) đã mang những hơi ấm Moldova về cho bạn bè, nhất là bạn bè lớp SV76.



Từ: TyTN
24/10/2011 11:39:22

Cám ơn mọi người động viên Tỵ, thực ra nếu ai có một cô giáo như vậy và nhìn thấy  cuộc sồng hiện tại éo le của cô mình như vậy thì đều hành động như tôi thôi. Cái đó nó xuất phát từ trái tim của mình, mà người KGU thì hầu hết ai cũng  có trái tim nhân hậu, ai cũng luôn nghĩ đến nghĩa tình mà. 


Vinh ơi chị  đã rất cảm phục em khi nghe em kể  đã đến ngủ với cô giáo đang mắc bệnh ung thư của mình tận 2 đêm liền đấy. Em chuẩn bị cả bánh đa nem cho cô giáo mình nữa thì thật đáng phục. Người KGU có trái tim giàu tình cảm mà. 


Em Bình ơi quả thực hôm ăn trộm mấy quả táo đó chị cũng sợ lắm, vì thế nên không dám hái nhiều và biết đường lẩn tránh xa khỏi chiếc xe đứng kiểm soát đó. Thật may là họ không tóm được chị, nếu họ tóm được thì cũng phiền đấy, nhưng bây giờ chị tiết lộ thì chẳng sợ nữa rồi, mọi chúng cớ đã phi tang hết, họ đâu có biết được đâu là quả táo của họ, đúng không?



24/10/2011 10:45:42

Đọc bài của chị em đã rất xúc động,như vậy không chỉ có Vinh mà còn cả chị nữa đã thương yêu chăm sóc bà giáo của mình như mẹ ruột vậy.Chị quả là người chu đáo,tình nghĩa trước sau.Các anh chị  về nguồn lần này đã làm được nhiều việc lớn để tri ân các thày cô.Chúng em những người không về được rất cám ơn các ACE .



Từ: BinhPT
24/10/2011 09:50:58

Chị Tỵ ơi, nói khẽ thôi kẻo lộ bí mật. Đoàn mình xuống vườn táo với sự cam kết chỉ ngắm và chụp ảnh. Chủ vườn táo còn vội phóng ôtô đến kiểm tra. Mọi người trong đoàn giải thích những quả táo đang ăn hoặc cầm ở tay đều là táo rụng và họ nói rằng : Chẳng có chứng cớ nào để biết rằng đó là táo rụng cả. May mà chị hướng dẫn đoàn cũng nói lại : Nhưng cũng chẳng có chứng cớ nào chứng tỏ là hái từ trên cây xuống!!!


Nhưng nếu mà họ xem thấy cảnh anh Pha nheo mắt để chia cho chính xác quả táo được chị mang về chắc chắn họ sẽ cho chị cả vali táo thôi. Có lẽ lớp chị là lớp duy nhất được thưởng thức táo của vườn Môn đấy nhỉ!? Các anh các chị ấy thật may mắn đã có được người bạn chu đáo, nhiệt tình. Em cũng rất cảm động về những lo lắng của chị đối với bà giáo già nua, bệnh tật. Chắc chắn, chị đã và sẽ luôn là nguồn động viên rất lớn cho bà.



Từ: VinhDT
23/10/2011 23:15:35

Tôi đã biết chị Tỵ chuẩn bị chuyến đi này lâu rồi. Chị gọi điện cho cô, cho bạn bè để hỏi thăm, chị tất bật gói quà, lo lắng sức khỏe của cô. Nghe chị kể về cô giáo như là suốt thời gian qua Cô - Trò chị không có thời gian ngắt quãng. Cho đến Moskva khi chuẩn bị về VNchị vẫn kịp gọi điện cho Cô. Cô giáo chị sẽ ấm lòng vì có những trò thơm thảo như thế. Chúc chị vẫn giữ được giọng hát để còn có dịp hát cho cô nghe qua phone nhé 



Từ: GiangHV
23/10/2011 22:26:15

Trong Đoàn Về nguồn đợt này có 2 thành viên rất đặc biệt, đó là chị Tỵ A (OB76) và bạn Vinh (CL77). Họ đến nhà Cô giáo không phải chỉ để gặp gỡ, thăm hỏi Cô của mình sau bao năm trời xa cách, mà còn để chăm sóc Cô trong vài ngày ngắn ngủi. Sáng sớm ngày 3 tháng 10 (trước khi cùng Đoàn đi thăm hầm rượi Cricova và làng cổ Moldova) chị Tỵ và chị Tú có rủ tôi tranh thủ đi chụp ảnh tại hồ Komsomol (địa danh thân quen duy nhất còn lại mà các chị chưa có ảnh kỷ niệm). Trên taxi, khi được nghe chị Tỵ lập kế hoạch vào chiều tối hôm đó sẽ đến chăm sóc Cô chủ nhiệm lớp mình, tôi đã rất cảm động. Sau khi về Việt nam tôi đã kể ngay chuyện này (qua mail) cho anh Ngô Xuân Mạnh (cựu lớp trưởng lớp OB76 trong 5 năm liền). Vậy là chỉ có trong 4 ngày quá ngắn ngủi tại Kis mà nhiều người (như chị Chi, chị Tỵ, bạn Vinh,…) đã làm được bao nhiêu chuyện lớn lao, tuyệt vời.     





Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s