KGU News >>Người KGU
KGU Tạo bài viết  
Thứ tư 14 Tháng mười một. 2012

Hậu Duệ KGU đã đến Kisinhop




Tác giả: HuyenBT

 

 

         Em có tin thật vui muốn gửi tới các anh chị:  khi ở Việt nam có cuộc hội ngộ của các anh chị Khóa 1 KGU kỷ niệm chẵn 50 năm lần đầu tiên đăt chân đến Kisinhop, cũng là lúc Moldova giang vòng tay đón Hậu duệ KGU đến học tại trường sau hơn 20 năm gián đọan, (kể từ sau khi Liên xô sụp đổ) vắng bóng sinh viên Việt nam.

        Đó là 5 em, cả trai, cả gái- bắt đầu từ tuổi 19!

          Các anh chị, hãy thử hình dung lại tuổi 19 của mình! Em cũng thế, đã ngồi ngẩn ra ngắm các em gái, và cố tìm lại xem, có những gì là “của mình ngày ấy”. Em đã kịp nhận thấy mớ tóc ngây thơ, xõa trên trán của chị Bình Phạm bây giờ, đôi mắt tròn đen của chị Thảo, chị Hồng, và nụ cười rất rạng rỡ của các chị MK…

 

       Câu hỏi đầu tiên của các em: “Cô ơi, chúng cháu muốn đi tàu điện ngầm ở Kisinhop?”

      -Cái đó thì cô chịu rồi! Nhưng cô hứa sẽ chở các cháu bằng tàu điện của của cô thăm quan thành phố!

       Thế là sau đó, “Tàu điện”  4 chỗ ngồi của em chở mấy cô cháu đi vào thành phố. Bắt đầu là phố Lê-nin, nhất định rồi, phố trung tâm đấy, ở đó có Универмаг, có Детский мир,Центральный рынок, có chỗ bán kem, bán bánh rán nhân bắp cải, bây giờ có cả Mc.Donals!  Mc.Donals thì thích quá! Còn bánh rán, và các loại bánh khác ở đây, chúng cháu ăn không được, mùi của nó lạ lắm, chúng cháu không quen! –“Thế mấy hôm nay ăn gì?”-em tò mò hỏi.- “Chúng cháu ăn ruốc thịt mẹ làm sẵn để mang theo!”. Центральный рынок để mua gì cô? Chúng cháu thích đi siêu thị, có nhiều đồ ăn sẵn, rất tiện!

      Ôi, Các cô bé, cậu bé 9X, đúng là cô đã hơi lạc hướng rồi, tất cả những gì cô kể, là những thứ của ngày xưa, những thứ có cố hình dung thế nào các cháu cũng không cảm nhận được!

      Câu hỏi tiếp theo: “Cô ơi, tại sao chăn,ga, gối đệm ở Kí túc xá lại toàn là màu trắng, như là màu của bệnh viện ấy !”Thế ở nhà, của các cháu màu gì?” – “ Màu hồng! một cô bé nói, màu xanh- một cậu bé nhớ lại.”

      Thế là chạy ngoặt vào Универмаг, nơi có cả một gian hàng lớn với đủ màu sắc của ga, gối,đệm. “Cô tặng mỗi bạn một bộ chăn, ga, gối, hãy chọn bất cứ màu nào!”. Chúng nó vui như một đàn chim, sà ngay vào quầy hàng, làm cho bà Tây bán hàng béo ục ịch cũng cố với lên những kệ hàng cao nhất để mang xuống tất cả những gì có trên đó cho các cô cậu chọn lựa. Chắc đêm nay sẽ có những giấc mơ đẹp, vì trên tay một cô bé đã có chiếc khăn trải giường màu hồng có vẽ hình búp bê Barbie xinh đẹp. Các cô Chiêu cậu Ấm này lần đầu tiên xa vòng tay bố mẹ, xa căn phòng xinh xinh có những bức tường quét vôi màu hồng, màu xanh, trên đó vẽ những cánh hoa, cánh bướm…Ngay cả bây giờ, chúng cũng đang mặc những chiếc áo len xinh xắn thêu hình những chú gấu, chú mèo rất dễ thương…

         Cái thời của những nắm 70, 80  của chúng mình là thời tự mua len, đan áo cho nhau, cho bạn, chật vật cắt cứa, khâu khâu, dán dán những hình thù ngộ nghĩnh, rồi tự ngắm, tự khen nhau đẹp  và rất yên tâm là đẹp.

    Mua xong rồi thì nảy ra một vấn đề: giặt chăn,ga, gối bằng tay sao được! Kí túc xá chỉ thay ga, gối một tuần 1 lần, và chỉ thay đổi những đồ họ phát cho, đồ tự mua, người ta không nhận giặt!

    Cô Huyền nhìn tấm ga màu hồng có hình búp bê Barbie mà cô bé ôm khư khư trên tay, quyết định: “Cô sẽ mua máy giặt!”. Đi hỏi Camendant, có cho phép đặt máy giặt cá nhân trong Kí túc xá không?

      Trả lời: “Về nguyên tắc là hoàn toàn không được! Nhưng để tôi xem xét!” Tất nhiên là phải nài nỉ, thuyết phục. Cuối cùng, đạt được sự thỏa thuận : “Tôi đồng ý! (mừng quá, cảm ơn nhé!!!)- Nhưng cho tôi dùng chung với các em nhé!”. Phải chấp nhận thôi, chỗ nào có quyền lực, chỗ đó có corruption mà!

     Sau đó, mua thêm đồ dùng trong nhà,khăn trải bàn, đồ để vệ sinh, lau chùi nhà cửa,…với giao hẹn: “Ngày xưa cô Huyền học, có đội Cờ đỏ, mỗi tuần đi chấm điểm vệ sinh các phòng một lần, xếp hạng phòng sạch đẹp, nhất, nhì, ba…Bây giờ không có đội ấy nữa, cô Huyền sẽ đến phòng các bạn chấm điểm sạch đẹp nhé, bắt đầu từ cuối tuần này!”. Bọn chúng cười ỏn ẻn, không ra chống đối, cũng chẳng ra đồng tình. Nhưng cô Huyền sẽ làm điều đó, vì các bạn ấy cần phải làm quen với cuộc sống tự lập mà.

     Đói bụng rồi, về nhà cô Huyền ăn tối. Cô Huyền nấu phở bò chín. Công thức gia truyền do chị Phương Thảo ở Paris truyền cho. Chị Thảo bảo công thức đó là của ông Tư Lùn, người nấu phở của gia đình mấy đời nổi tiếng Hà nội xưa truyền lại. Chúng ăn thật ngon lành, luôn miệng bảo: cô dạy cho chúng cháu nấu phở nhé, các gia vị phở có mua được ở đây không ạ? Cô Huyền hứa chỉ cho quầy hàng thực phẩm châu Á, nơi có thể mua từ lá chuối tươi, (mà có lần mấy bà Tây ngó nghiêng ngắm nghía mãi rồi bảo nhau mua về cắt ra trộn với smetana làm salad(!!!), đến tương bần, nước mắm…

        Nhìn bọn trẻ ăn bữa ăn đầu tiên có bàn tay người đồng hương nấu, em chợt nhớ đến những lần đón các em học sinh VN mới sang, hơn 25 năm về trước. Thường khi đó là những chuyến tàu đêm, khi các em đến, thì đã rất muộn, các cửa hàng đều đã đóng cửa. Thực phẩm dự trữ duy nhất lúc đó chỉ là trứng. Ngày ấy cả Việt nam còn đói kém, nên trứng gà đã là món ngon rồi. Các chị thường nấu một nồi cơm (các em xa quê, thèm cơm trắng lắm!), và tráng rất nhiều trứng, đến nỗi “miếng cơm nào cũng được ăn với một miếng trứng”!(đó là lời trầm trồ của mấy em dự bị sau này kể lại). Sinh viên mới sang ăn rất khỏe, hình như vì đã cạo sạch nồi rồi,thì chúng đứng lên, chứ không chắc là bụng đã no chưa. Những bữa cơm các chị năm trên đãi các em mới sang như thế được lặp lại như một truyền thống. Chắc không một em dự bị nào quên được bữa cơm Việt đầu tiên như thế.

      Bẵng đi một thời gian rất dài, có lẽ đến 25 năm sau, có lần tự nhiên em nhận được một cú phone lạ. Đầu dây bên kia là một giọng phụ nữ, hồ hởi, chân tình, cứ như là đã quen lâu lắm: “Em chào chị, chị không biết em đâu, em là… vợ anh… anh ấy ngày xưa học cùng Kisinhop với chị, chị nhớ chứ ạ!”. Rồi ngắn gọn vài câu thông tin,thăm hỏi, rồi nhanh chóng: “Chị ơi, chị giúp em một việc này: anh ấy nhà em rất thích ăn trứng tráng. Em làm luôn luôn, nhưng anh ấy vẫn bảo không đúng, không giống… là không giống như món trứng tráng anh ấy ăn 25 năm trước. Lúc anh ấy vừa đến Kisinhop ấy, chị ạ. Em tìm được điện thoại của chị, em muốn chị bày cho em, làm như thế nào hả chị? (Ôi trời, tưởng chuyện gì, thật bất ngờ với cú phone và lời đề nghị ấy). Em ơi, lúc đó chỉ có trứng tráng, cuộn lại với lá hành xanh thái nhỏ.- “Thì em cũng làm như thế!”- Chị lúc đó nghĩ, đi tàu dài ngày, chắc món trứng cuốn sẽ khô khan, khó nuốt lắm. Chị làm chút nước sốt cà chua dội lên những khoanh trứng cuốn thôi mà! –“ Ô, cái này thì em không nghĩ ra! Em chưa bao giờ hình dung được trứng cuốn với nước sốt cà chua! Em cảm ơn chị nhé, em đi làm ngay đây, em chào chị nhé!”- rồi gác máy cũng nhanh đột ngột và ríu rít như khi cầm máy gọi! Cô bé ơi, chẳng có gì là bí quyết đâu, chỉ là vì buổi tối đó, cái gì cũng ngon mà- bữa cơm Việt đầu tiên trên đất khách!

 

Người KGU thân mến, em đã  có một ngày lang thang (cả trong ý nghĩ) với các vị Hậu duệ KGU như thế đấy!

Mong các em nhanh quen với môi trường mới, học tốt và sống tốt, để không làm hổ danh những cựu Sinh viên KGU, mà những người đầu tiên đã nêu tấm gương sáng là các anh chị KGU khóa 1, vừa kỷ niệm chẵn 50 năm ngày đặt chân lên Kisinhop- Moldova.



 


Người post: HuyenBT

Ngày đăng: 14-11-2012 04:04






Xem 41 - 50 của tổng số 53 Comments



Từ: KhoaDT
14/11/2012 14:19:09

Cám ơn Huyền dù một mình cũng tiếp tục truyển thống của dân KGU sinh viên năm trước tiếp đón và chăm sóc sinh viên mới nhập trường. Nhìn các cháu ăn bữa cơm ấm cúng tại nhà Huyền tôi bỗng nhớ lại bữa ăn đầu tiên của nhóm tôi khi vừa đến KGU, được các anh năm trên (Tú SV75-đã mất, Chi -sau chuyển đi học Odessa)  nấu cho ăn ở Ký túc xá 3 Benderskaia 2/3). Những kỷ niệm như vậy nhớ lâu lắm. Các cháu đi du học đến KGU có theo chương trình hợp tác GD giữa 2 nước không? Có học bổng hay là tự túc ? Các cháu nhập học khoa nào? Chắc không phải các môn khoa học cơ bản của tụi mình khi xưa.   



Từ: LyTM
14/11/2012 12:39:24

Huyền ơi, thật tuyệt vời! chị đã com một bài thơ lê thê về sự kiện này nhưng khi post bị mất điện, bực ghê! đến bây giờ mới có điện lại đấy. Viết lại mấy dòng vui cùng Huyền và hậu duệ KGU theo tinh thần ngọn đuốc KGU có người thắp tiếp rồi nhé:


Bao khuôn mặt hân hoan 


bao nụ cười trìu mến


bao bỡ ngỡ thời sinh viên đã đến


quây quần bên cô, màu cuộc sống quê hương!


Người KGU ơi, cô em thật dễ thương


đón các cháu ân cần như người mẹ!


Em sẽ thấy mình trở về thơ bé,


nhìn các sinh viên - tuổi xa lắm, ngày xưa,


các cháu bây giờ, cái gì cũng: dạ, chưa,...


như mình xưa- chưa biết vì trẻ lắm!


Cô Huyền sẽ cười với nụ cười đằm thắm,


bao bọc, sẻ chia, nỗi lo của mẹ hiền,..


Giúp cháu con mình sống một thời sinh viên


học giỏi giang, trở thành người chân chính,


kỷ luật, vệ sinh gần như người lính,


ríu rít yêu đời, biết thương quý, bảo ban nhau,


Thời gian rồi sẽ qua, rất mau,


các cháu về quê hương với tấm lòng rộng mở,...


Đời sinh viên, dẫu còn bỡ ngỡ,


bên cô Huyền các cháu được chở che!


Xuân Hạ Thu Đông, KGu sẽ lắng nghe,


lời thỏ thẻ viết từ tâm các cháu!


Hãy trân trọng những gì quý báu


là tình người, năm tháng chẳng mờ phai,


rồi một mai, phía trước là tương lai,


các cháu - Người KGu, tiếp bước chân cô chú!


Chúc các cháu luôn thấy mình thật đủ,


tình KGu để hướng tới tương lai,


để thấy cuộc đời đẹp lắm, buổi ban mai


mùa quả ngọt sẽ tới dần theo năm tháng!



Từ: HoaiPV
14/11/2012 12:08:09

Thật ý nghĩa và cảm động khi chẵn 50 năm sau khóa đầu tiên của Người KGU lại bắt đầu có thế hệ tiếp theo! Và cũng cảm động biết bao khi bên cạnh các cháu những ngày đầu tiên có Mẹ Huyền!


Không hiểu sao mình vẫn luôn tin rằng mặc dù các cháu đã quen với chăn ga gối đệm hơn chúng mình 40-50 năm trước, nhưng chúng vẫn như "miếng xốp" (từ của Nhuận!) thấm hết mọi tình thương yêu sâu đậm- như một điều đương nhiên của NGUOIKGU!- đã và sẽ truyền tiếp cho các cháu.



Từ: BinhNH
14/11/2012 11:40:46

Huyền ơi, Sao mà hậu duệ của chúng ta may mắn thế. Chị bây giờ vẫn" ghen tỵ" vì có 1 cô Huyền chăm lo cho các cháu từ tinh thần đến vật chất. Những chuyện thật là kỳ lạ so với ngay xưa... Nhưng nghĩ kỹ lại ngày xưa bọn chị sang đến Kishinhov là bằng tàu hoả, nên bọn chị được cả đoàn các anh chị năm thứ nhất ( Khoá 71-76) ra đón tại ga rất đông chứ không phải ra sân bay như bây giờ. Cũng rất đặc biệt.


Riêng đoạn mua máy giặt thì đúng là chỉ có Huyền mới quyết định rất nhanh được như vậy. Năm ngoái bọn chị vào lại mấy ký túc xá 3, 4 thấy tất cả vẫn hệt như xưa. Có khi còn ít trang thiết bị hơn cả hồi trước,. thế mà xếp máy giặt  mới vào đó chắc sẽ là 1 sự kiện đấy. Sáng kiến Huyền đi kiểm tra vệ sinh cũng rất hay đối với các cháu sinh viên vừa rời gia đình.


Huyền có bài viết thật hay và cảm động.



Từ: NghiPH
14/11/2012 11:08:07

Rất vui khi biết biết tin có năm sinh viên Việt Nam đến Kisinhop học sau nhiều năm gián đoạn. Các cháu mới đến đã được cô Huyền quan tâm, chăm sóc rất chu đáo. Mong các cháu khỏe và học giỏi. Không biết các cháu học ngành gì? Chắc các cháu sẽ học bằng tiếng Moldova.


Huyền đã  có một ngày lang thang (cả trong ý nghĩ) với các vị Hậu duệ KGU rất thú vị!



Từ: HoaNT
14/11/2012 10:45:58

Trông Huyền trẻ quá ngồi giữa các Hậu duệ của KGU mà chẳng có sự khác biệt về tuổi tác gì cả. May mắn cho 5 cô cậu này lại có cô tiên Huyền giúp mọi điều thế thì còn gì bằng nữa nhỉ. Bọn trẻ bây giờ sướng hơn chúng mình ngày xưa nhiều quá nhỉ. Huyền sẽ phải vất vả với các cháu này nhiều về mọi mặt.


Đúng đấy cô Huyền giới thiệu cho các cháu trang KGU để giao lưu với các thế hệ trước nhé. Chúc các cháu sức khoẻ, học giỏi và có những năm tháng sinh viên đẹp tuyệt vời hơn các thế hệ trước trên đất Môndavia yêu dấu nhé.



Từ: ChiNB
14/11/2012 10:34:20

Các cháu Hậu duệ của KGU thật may mắn đã gặp được "Cô tiên" Huyền, chị đọc những dòng của Huyền viết mà thật sự cảm động. Huyền lúc nào cũng muốn làm việc gì đó có ích cho mọi người, em kể cho tụi nó về Hội của bọn mình nhé, về Web của mình, mong sao chúng nó sẽ tu chí học hành nghiêm chỉnh như tụi mình hồi xưa. Hôm gặp mặt các anh chị khóa 1-2 nhân 50 năm, đại diện của Vinacorvus tại Nga có nói, bây giờ SV Việt Nam sang không chịu học hành gì cả, chỉ rất ít đi theo diện học bổng Nhà nước là còn được, mong rằng với sự giám sát liên tục của cô Huyền chúng nó sẽ nên người đấy. Cám ơn Huyền nhiều lắm, Huyền sẽ có thêm "đệ tử" để giúp những đoàn Về nguồn sau này đấy nhỉ?



Từ: PhongPT
14/11/2012 10:05:37



Cô gái này có một niềm trăn trở thường trực: Làm gì đây cho mọi người?


Nghe trẻ con gọi bọn mình là cô bác, thấy là lạ (tuy chúng kém tuổi con mình), vì bọn mình tự thấy vẫn trẻ giữa người kgu với nhau.




14/11/2012 09:08:38

Cám ơn Huyền rất nhiều về bài viết.


Mong cô tiên Huyền làm thêm một việc: để 5 cháu SV là thành viên tích cực của chợ KGU.



Từ: Meomun
14/11/2012 07:36:11

Huyền ơi, đọc bài viết của Huyền trong một buổi sáng sớm thật thú vị. Lúc đầu cứ tưởng con cháu của các anh chị KGU sang thăm Kis. Thế là đã có các SV Việt Nam tiếp tục học ở KGU, sau nhiều năm gián đoạn. Năm nay cũng là kỉ niệm 50 năm (từ năm 1962) các anh chị khóa I đến KGU. Từ nay Huyền lại bận rộn thêm rồi. Nhưng các cháu thật hạnh phúc vì gặp một đồng hương, một người đi trước như H trên đất Moldova. Trong ảnh thấy các cháu xinh xắn, vui tươi, tự tin quá. Mong chúng nó luôn là trò giỏi, con ngoan, vượt qua những ngày đầu khó khăn vì nhớ nhà, vì chưa quen tự lập và mỗi cháu sẽ là những đại sứ của tình hữu nghị Việt- Mon. Chúng nó học ngành gì Huyền ơi?


Thật vui và bồi hồi khi nghĩ tới tuổi 19 của mình lần đầu tiên đến Kis (cách đây nhiều năm quá, hihi). Bao nhiêu kí ức ùa về. Hồi ấy bọn chị (cùng với Nguyệt, Tú Anh và đồng chí Thới) là nhóm về Kis sau nhóm của Huyền. Bao nhiêu năm qua, chị chỉ ấn tượng nhất là cô bé bé nhất, lanh lợi nhất, có "tướng" làm chị cả là Đỗ Kim Dung (hóa ra đúng, trong gia đình thì Dung là chị cả) xăm xăm dẫn bọn chị xuống tầng hầm, gặp ông Komendant to béo và bắn tiếng Nga chiu chíu trước mắt tròn mắt dẹt của bọn chị. Dung nhận bellio (vải trải giường) và đủ thứ khác cho cả đám. Rồi Komendant phát tạm mỗi cháu 3 hay 5 rub gì đó, để chờ vài hôm nữa trường sẽ phát học bổng. Dung hỏi Komendant rất dõng dạc:- Gze kliuch? Ừ nhỉ, quan trọng nhất là chìa khóa đâu, ở phòng nào... Phải nói là chị phục Dung sát đất. Bữa cơm tối tuy muộn nhưng cực ngon, có rau bắp cải luộc, nước rau có cà chua, trứng tráng, phải nói là cả bọn ăn quá nhiệt tình, vì ngon quá!


Rồi hôm sau và cả tuần sau là cả bọn được các anh năm thứ 4, thứ 5 dẫn đi hồ Komxomon, dẫn đi chơi, chụp ảnh quanh TP. 2 khóa luật lúc đó toàn các anh, mà khóa năm thứ 4 anh nào cũng có biệt danh rất thú vị, đa số là tên loài vật như Ếch, Cóc, Heo, Vịt, Gà, Trâu...Các anh lâu lâu lại cho các em mấy gói veda để nấu ăn, hướng dẫn chụp ảnh, rửa ảnh, và sau này còn konsultasia cho các em về các tác phẩm của Lenin... Hihi phải nói là hồi ấy chúng mình thật may mắn, vì có các anh năm trên rất nhiệt tình giúp đỡ. Rồi mỗi năm sau, các SV năm trước lại đi đón SV mới, tiếp nối nhau... 


Thật lòng muốn nói lời cám ơn H, vì tấm lòng của H.





Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s