Xuân đoàn tụ
Tác giả: HuyenBT
Tôi cũng muốn có một cái tên đề thật hay, thật oách, nhưng tôi còn biết đặt tên bài viết thế nào, khi trước mắt tôi , em ngồi mảnh mai như một chiếc lá, tấm khăn choàng mùa đông ôm trùm nửa người, kiểu ăn mặc của những thiếu phụ nề nếp, đoan trang làm cho em có vẻ già hơn tuổi, nhưng vẫn không che được, không lấp được gương mặt còn phảng phất những nét ngây thơ, đang ngời ngời hạnh phúc, đôi gò má đang ửng vì lạnh, vì hồi hộp.
Em đến phòng làm việc của tôi với đề nghị được giúp học tiếng Việt.
Em hấp tấp trình bày, rằng em phải học tiếng Việt càng nhanh càng tốt, rằng em đã đi tìm hỏi nhiều nơi, mà không kiếm được sách học, rằng trong Internet hầu như chẳng có gì giúp được, ngoại trừ mấy bài hướng dẫn sơ sài có kèm đoạn video ngắn ngủi. Em kết luận: Em phải đến Việt nam - “Anh ấy bảo rằng đây chính là nơi chúng mình đoàn tụ!”
-Chỉ nói thế thôi ư? Mà em quyết định? Tôi dò hỏi.
-Không hẳn thế , chuyện dài, nhưng em quyết định rồi, vừa mới hôm nay!
-Tại sao lại ngay hôm nay?
-Vì em có cảm giác, anh ấy đã tìm thấy con người mình. Em sung sướng lắm, em mong, em đợi điều đó từ lâu. Em đã biết mà, điều đó rồi nhất đinh sẽ tới. Anh ấy là một người tốt, nhất định anh ấy sẽ nghĩ đúng!
Niềm hạnh phúc lan hồng trên đôi má người thiếu phụ, cả đôi vành tai nhỏ nhắn xinh đẹp cũng đỏ rực lên. Chỉ đôi mắt, đôi khi lắng chút gì xa xôi, sâu thẳm.
-Em từng nói với anh ấy: chúng mình biết nhau từ hồi sinh viên. Chúng mình đã yêu nhau, yêu chính con người nhau lúc đó. Anh đừng bận lòng đi tìm một con người khác, không phải là anh.
Nam tốt nghiệp khoa luật Đại học Tổng hợp Kisinhop, quyết định không về nước, ở lại mảnh đất này, và cưới cô sinh viên trường Mỹ thuật làm vợ. Những khát vọng của một người trẻ tuổi, vừa để khẳng định mình, vừa để làm đẹp lòng người yêu xinh đẹp. Nam lao vào tìm kiếm mọi cơ hội để thành đạt. Anh bỏ qua những công việc bình thường, những cơ hội theo anh là nhỏ nhoi, chưa cân sức… để tìm và chờ đợi những gì thật lớn lao. Anh đã từng làm thử một số việc, nhưng cuối cùng lại nhận ra, việc đó không hợp với mình.
Ngày tháng nối nhau qua, anh chẳng mấy khi nhận thấy mùa cứ đi qua, lá non, rồi lá rụng…
Danela- tên cô gái Moldova xinh đẹp - vợ anh lặng lẽ với công việc sớm tối của mình: dạy vẽ cho các em nhỏ trong một trường Mỹ thuật. Khi đứa con đầu lòng ra đời, cô cặm cụi nhiều hơn bên giá vẽ. Những bức tranh lặng lẽ góp sức nuôi cả nhà, đôi gò má thiếu nữ hao dần, xanh xao.
…..Một ngày mùa thu, có một người trai Việt đến chỗ tôi, hỏi thủ tục hồi hương về Việt nam. Tôi hướng dẫn em và hỏi em tính về đâu, làm gì?
-Em cũng chưa biết nữa, nhưng em nghĩ, em phải về. Có gì đó không yên ổn trong em trong suốt những năm tháng qua.Em cứ nghĩ mãi về một điều gì đó không rõ nét. Và thấy thật lạ cho mình. Em đang có một tổ ấm ở đây, có vợ thật hiền, thật tốt, có thằng con trai dễ thương, mà sao em cứ như đứng trên đống than nóng vậy. Những việc em từng làm không cho em tin là em sẽ làm như thế mãi. Cảm giác không yên ổn là cảm giác khó khăn nhất trong em.
Người con trai có đôi mắt sáng, vầng trán phẳng, mà đâu đó vẫn thoáng những nét ưu tư. Em kể cho tôi nghe những chặng đường em đã qua, những dự định lớn lao và những thất bại, những trăn trở để phấn đấu cho một hình ảnh mà em đeo đuổi . Và những thất vọng…
-Em sẽ lại thử một lần nữa? Khi nào thì em dừng lại?
-Linh cảm nào đó mách bảo em rằng, em sẽ dừng chân, lần này. Ý nghĩ trở về cứ bám riết lấy em, mặc dù, chỉ mấy tuần trước đó, em hoàn toàn chưa nghĩ đến điều ấy!
-Em hãy nghĩ kỹ đi, hãy nghĩ nhiều hơn đến vợ con em khi quyết định. Bao lần rồi em đã từng thử hết điều này đến điều khác.
- Vấn đề ở chỗ này đây, chị. Vấn đề là suốt những năm qua em luôn dùng lý trí để ép mình. Các quyết định của em đã luôn vì , em buộc mình phải đạt được như thế. Còn lần này, em không tính toán rành rẽ. Em không có gì để tính toán, tất cả rất mơ hồ. Nhưng trong lòng rất muốn, rất muốn!
-Rất muốn thì hãy làm đi! (Một triết lý xa xôi đâu đó tự nhiên hiện về trong tôi: khi con người thật khao khát, những tiềm ẩn trong sâu thẳm sẽ bật ra)- tôi tự yên tâm với lời khuyên của mình.
Rất nhanh chóng tôi điểm lại những gương mặt bạn bè, người quen của mình ở trong nước, nghĩ đến bất cứ người nào có khả năng giúp cho Nam một cơ hội. Tôi chọn C, em ấy cũng là cựu sinh viên KGU, hiện đang có công ty du lịch ở Nha Trang. Một cú điện thoại ngắn gọn, thẳng thắn nhờ giúp đỡ. Có lẽ người KGU dễ hiểu nhau, dễ cảm nhận được trách nhiệm của mình đối với nhau.
Nam lên đường về nước.
Thông tin mà tôi biết là em đã ổn định và hàng tháng đã gửi tiền sang cho vợ con. Cô vợ đã dành dụm và đã mua được căn hộ nho nhỏ, một góc riêng tư của mẹ con. Thật mừng.
Tôi hỏi Danela , Nam đã xây dựng được business riêng, như hằng mơ ước? Chắc thế mà cậu ấy đã thấy yên ổn, và đã gửi được tiền cho vợ con?
-Không, anh ấy đi làm thuê. Đi làm guide cho những tour du lịch có người Nga ở Nha Trang.
Rồi như đọc được điều muốn biết của tôi, Danelanói: “Em cứ nói chuyện này, chuyện nọ, xa xa, gần gần, mỗi ngày, mỗi lần gọi điện…để anh ấy hiểu rằng: “không phải ai sinh ra cũng sẽ là ông chủ. Làm một nhân viên tốt cũng thật tuyệt vời! Em luôn yêu anh và tự hào về anh! Ở đâu anh thấy là chỗ của mình, ở đó em thấy hạnh phúc!”. Nhưng em biết những điều em nói chỉ giúp anh ấy thêm yên lòng thôi, cái chính, em nghĩ…em nghĩ là tại anh ấy đã tìm lại được mình. Anh ấy thấy yên ổn khi về quê. Em sẽ mang con về với anh ấy!”
Tôi nhìn sâu vào mắt người thiếu phụ nhỏ bé trước mặt mình: Thế còn em, “Cây Phong non” bé nhỏ, em sẽ là người ngoại quốc khi về quê anh ấy, em có tìm thấy yên ổn trong lòng không? - Ý nghĩ không lời của tôi.
Em, dường như không hề vướng bận ý nghĩ ấy bao giờ, em hấp tấp mở túi xách, lôi ra một quyển vở, mở trang đầu tiên cho tôi: - Chị nhìn này, em tự học đấy, em viết có đẹp không?
Đó là quyển vở tiếng Việt của em. Trên trang đầu cắt dán bao nhiêu hình màu, chắc cắt từ họa báo ra, cảnh quê Việt Nam: dòng sông và đồng lúa, cò trắng và trẻ chăn trâu, hình những hoa quả của Việt nam- quả chuối, quả na, quả cam, quả mít…
Rồi giống như một cô bé học vỡ lòng, em di ngón tay lên từng chữ, đôi môi uốn cong, vừa khó khăn vừa thú vị để đọc những từ ngữ đầu tiên em viết: “Chào ông, chào bà, chào cô, chào cậu, chào anh, chào chị, chào bạn”….Em đọc một mạch, rất thuộc bài, giọng lơ lớ của người Tây nói tiếng Ta, ngẩng lên hỏi: “ Có phải ở Việt nam người ta kính trọng người già, cha mẹ lắm, khi chào hỏi, phải theo thứ tự : ông bà rồi đến cha mẹ, chú bác rồi đến anh em?”. Cái nhìn thành kính và đầy ắp nét trẻ thơ ngước lên tôi chờ đợi một sự khẳng định, để được vui là mình đã biết học làm người Việt…Tôi lặng nhìn em, xúc động. Lâu lắm rồi tôi mới được nhớ lại những lời dạy bảo đầu tiên trong gia đình cho mỗi trẻ nhỏ : cách xưng hô thưa gửi và thứ bậc chào hỏi. Em đã bắt đầu từ việc học Lễ … Đất nước tôi xa xôi, chợt giây phút này hiện ra sao gần gũi, thân thương làm vậy, và thật kỳ diệu, tôi đang cảm nhận điều đó khi nghe em- một người ngoại quốc đang nghĩ và nói đến đất nước tôi. Một cảm giác ruột thịt bỗng đâu len đến, đến nỗi bỗng buột trong lòng tôi một tiếng gọi : “Em dâu!”
Chiều 28 Tết sang năm Quý Tỵ.
-
Người post: HuyenBT
Ngày đăng: 10-02-2013 22:10
COMMENTS CỦA THÀNH VIÊN |
|
Tổng số bài và comment post theo từng khoa
Khoa | Bài viết | Comment |
Sinh | 563 | 9482 |
Lý | 387 | 2824 |
Hóa | 882 | 9765 |
Luật | 721 | 11647 |
Toán | 66 | 376 |
Kinh tế | 4 | 108 |
Câu Lạc Bộ | 30 | 1 |
NCS | 3 | 70 |
Bạn bè | 197 | 1189 |
Dự bị | 0 | 0 |
Ngôn ngữ | 2 | 2 |
10 người post bài nhiều nhất
User | Số bài viết |
TungDX | 289 |
NghiPH | 306 |
NgocBQ | 130 |
ThaoDP | 108 |
CucNT | 123 |
CoDM | 88 |
PhongPT | 73 |
HaiNV | 93 |
LiTM | 85 |
MinhCK | 70 |
10 người comment nhiều nhất
User | Comment |
Guest | 7169 |
NghiPH | 3219 |
LiTM | 1879 |
HaiNV | 1853 |
KhanhT | 1743 |
CucNT | 1718 |
TungDX | 1565 |
ThanhLK | 1545 |
VanNH | 1441 |
ThoaNP | 1257 |