KGU News >>Văn học >>Truyện
KGU Tạo bài viết  
Thứ ba 11 Tháng sáu. 2013

NHỚ CƠM QUÊ




Tác giả: Kaiser Kim Thu

                                     NHỚ CƠM QUÊ 


Mấy hôm rồi trời dở nắng, dở mưa. 
Khí hậu ương ương, ngạnh ngạnh. Thi thoảng có một đợt nắng. Nắng đẹp lắm, vì hình như ở đây trời xanh hơn, rõ là thăm thẳm. Rồi nắng thoáng mất ngay. Bây giờ chỉ còn là những gió. Thành ra dễ ốm, dễ bệnh. 
Khi người ta ốm, bệnh, nằm bẹp một xó, thường hay nghĩ ngợi vẩn vơ và nhất là thèm ăn những món của quê mình... 

Những ngày giáp ranh cuối hè vào thu, Hà nội hay mưa bão. Bà nội tôi đãi cả nhà bữa rau muống xào với món lạc rang muối. 
Rau muống những ngày mưa, non búng ra. Tiếng bà hàng rau kẻ cả: 
- Chỉ phải bỏ cái lạt em ạ . 
Nếu có lỡ cằn nhằn: 
- Bác ơi rau lắm bèo thế ! 
Sẽ có ngay câu trả lời như trong kinh điển: 
- Rau bán bèo thêm em ơi. 
Lúc nhặt rau, bà nội bóp bẹp phần cuỗng để xào cho mềm. Xào rau muống, phải xào to lửa. Hòa tý mắm tôm đổ vào, thì bát rau xào trông xanh rau , hấp dẫn hẳn. Lúc sắp nhắc ra, đập nhánh tỏi cho nhỏ, bỏ vào rau rồi đảo đều lên. 
Rau muống xào ăn kèm với kinh giới thơm, ngon lắm. Gắp một cọng kinh giới chấm vào nước mắm ớt, rồi đặt nó vào với miếng rau xào trong bát mà và, cái ngon của rau nó đưa đảy bát cơm. Mà lạ thật, sao hai cái anh rau này đi với nhau lại hợp thế. 
     Vào mâm cơm, bà nội cắt một miếng chanh nhỏ, vắt vào cái thìa, gạt hết hột, rồi khẽ rưới đều lên bát rau xào. 
Bây giờ nằm đây, mắt liếc trên màn hình IPad, mà tôi thèm, tôi nhớ quá cái món rau xào ấy. Tôi biết mình không chỉ nhớ riêng cái vị tuyệt ngon của nó. Mà cả nhớ quê. Cái quê nó lồng trong cái đặc biệt kia của món rau xào. Nó khiến cái vị đằm thắm ấy của rau làm da diết thêm cái cồn cào của nỗi nhớ và thèm khát. 
      Món lạc rang muối ăn trong những ngày mưa bão cũng là một kỷ niệm. Bà nội vẫn mua lạc khô ở chợ Hàng Da. Tôi còn nhớ cả tên bà Nga bán hàng khô trong chợ. 
Rang lạc phải rang nhỏ lửa. Chúng tôi vẫn gọi nó là món "nhà nghèo", vì chả dùng đến tý mỡ, nước mắm gì hết. Chỉ có chút muối hòa với thìa nước lã. Lúc lạc gần được, nhìn màu vỏ mỏng có đốm nâu, đổ chỗ nước muối vào chảo lạc. Dùng đũa đảo thật nhanh tay. Những giọt nước muối bốc hơi hết, để lại những hạt muối li ti bám vào hột lạc. 
Đảo lạc tới khi chảo khô kiệt, là lạc được. 
Những ngày mát trời, cơm ăn với rau muống xào, với lạc rang muối, sao thấy ngon thế. Cái bùi của lạc, cái ngọt của rau, khiến nồi cơm cứ vợi hẳn. Mà ăn được nhiều, cơm lại no lâu. Làm sao không nhớ, không thèm. 
    Ai rồi cũng có lúc xa nhà, xa quê. 
    Cũng có lúc ốm, lúc bệnh nằm bẹp dí thế này để nhớ cơm quê. 
    Cậu học trò nhỏ những ngày lên tỉnh trọ học. Có nhớ không cái niêu cá kho của mẹ dưới quê, nó đặm, nó cay đến hít hà. Mẹ kho mặn, đặng còn ăn dè, cho khỏi tốn. Có thèm không một đĩa tôm riu rang với khế với hành ? Nhớ cơm quê, rồi nhớ dáng hình mẹ dưới quê nhà. 
     Anh lính trẻ những ngày sắp vào trận đánh, thèm lắm một bát cà bung với lá tía tô vợ nấu hôm nào. Cây tía tô mọc khắp trong vườn mọi nhà, gần lắm, gắn bó và thân thương lắm với người. Tôi vẫn nhớ lời bà nội dạy, để phân biệt, đừng nhầm giữa tía tô với cọc dậu. Chúng giống nhau từ cái sắc màu cho đến hình dáng. Nhưng ngắt một lá tía tô lên, vò ra mà hít, thì cái thơm của nó dậy lên tức thì. Còn với lá cọc dậu, nó chẳng cho ta một chút gì của hương thơm. Giống hệt trong thực tế của đời thường. Ở con người thật, cái quý giá, cái tinh tú thường ẩn, khuất. Còn với những giả nhân, không bao giờ ta tìm được chúng đâu. 

 Rồi đi xa quê hơn, tận đất khách quê người vì tu nghiệp. Cơm tây, bơ sữa khiến anh sinh viên thèm, anh nhớ bát canh riêu cua nấu với bánh đa, bán dưới chợ quê, bà cho anh ăn, những ngày phiên chợ. 

       

 Cơm quê là thế. Nghĩ đến nó lúc xa quê là nhớ là thèm. Trong đoạn kết của CƠM QUÊ, Joe Ruelle đã viết: 
" Thèm món của nơi nào, trái tim thuộc về nơi đó. Bởi những lúc ốm đau, mình không ăn cho đỡ đói. Mình ăn cho đỡ buồn". 
Vâng, chẳng có ai vơi được cái thèm và nỗi nhớ cơm quê lúc đang sống xa quê.
 


Cologne 11.06.2013
 


Người post: ThuKK

Ngày đăng: 11-06-2013 22:10






Xem 21 - 25 của tổng số 25 Comments


<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 | 3 |

12/06/2013 01:21:54

@Huyền ơi, lại gợi đúng vào nỗi nhớ cơm quê của Huyền và mọi người bên đó rồi phải không?! Quả thật là lúc ốm, miệng đắng, đầu nhức và bụng thì đói, lúc ấy nhìn thấy khoai tây thì thà chết không chịu hy sinh. Chả ăn! Và bắt đầu thèm, nhớ, rồi tưởng tượng ra các món ngon ấy của quê mình... 


 



12/06/2013 01:06:56

@Nghị ơi, khế là một trái cây tuyệt vời với nhiều công dụng. Mình chỉ nhắc Bạn một chi tiết mà mình ngạc nhiên đến sững sờ về loại quả này: Sức chịu đựng bền bỉ ! Vì có một lần, mình mua một quả khế, khi đó nó đã hơi hơi nhuốm vàng. Thế rồi cứ đợi mua đầu cá để nấu canh chua. Bẵng đi đến 3 tuần, lấy quả khế từ tủ lạnh ra, mà mình giật mình: vẫn thế, không thối, không bị đen, không rám phần rìa, không bị nhăn nhúm... chỉ có dung nhan hơi kém một chút, có lẽ do hàm lượng nước đã bị thất thoát. Cầm nó lên tay, mà mình thốt lên: Mày thật xứng đáng một anh hùng! Lạ thật cho cái sức dẻo dai của một thứ quả quê mình. Hay nó cũng giống người châu Á ta: dẻo dai, quen chịu đựng. Sau lần ấy, mình cũng định viết một cái gì đó về sức sống mãnh liệt của nó, quả khế ấy. Nhưng mình biết, quá ít vốn, việc sẽ không thành. Bây giờ thì mình sẽ đợi đọc bài viết của Nghị về Cây Khế, thứ cây cho mình một loại quả quý vô cùng.  


Cảm ơn những chia sẻ này của Nghị.



Từ: HuyenBT
12/06/2013 01:02:07



Chị Kim Thu làm em nhớ đến câu này:  niềm vui ồn ào thường đi qua nhanh, nỗi nhớ, buồn thì da diết mãi. Người ta có thể nhớ đến một món ăn quê nhà trong một bữa tiệc ồn ào, vui vẻ, nỗi nhớ ấy sẽ góp phần làm bữa tiệc vui hơn, rồi qua. Còn khi người ta buồn, người ta nằm bẹp một chỗ, người ta nhớ đến món ăn quê, là để thấy mình bớt cô đơn, bớt buồn, là để tìm một nơi để gục đầu vào, để giãi bày, và nhận lấy niềm an ủi…Xa xứ, em hiểu thấu lắm những điều này. Nhớ Quê, nhớ Làng, là nhớ đến tất cả những gì thuộc về nó, thậm chí đó chỉ là một bát canh cua, một cọng rau thơm , mùi hương lúa mới.Bất cứ một cái gì bất chợt đến với ta lúc đó, từ Làng.


Chị làm bao người xúc động rồi đây, và thương quá, cái người đang nằm bẹp một chỗ nhớ Quê.




Từ: NghiPH
11/06/2013 23:46:24

Chị Thu nhớ rất chính xác. Rau muống phải ăn với kinh giới mới tương hợp. Món cà bung với tía tô quá ngon. Món cá kho với vỏ hành khí mặn. Tép riu phải rang với khế. Khế dùng để kho với cá, nhất là cá lẹp, rất ngon. Khế có thể ăn kèm với rau diếp. Khế cho vào nồi riêu cua. Khế ăn với mắm tép thì ngon tuyệt... Tôi đang viết ít dòng về cây khế trong vườn nhà tôi.


 



Từ: Guest HanhLM
11/06/2013 23:07:15

Nỗi nhớ quê cồn cào lắm, em hiểu chị Thu à. Nhưng chẳng phải ai cũng giãi bày được nỗi nhớ cơm quê, nỗi nhớ quê như chị đâu.


Là người đang được ăn cơm quê hàng ngày ngay trên mảnh đất quê hương, em chạnh lòng thương những người xa quê như chị lắm.




<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 | 3 |

Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s