KGU News >>Người KGU >>Chúng ta
KGU Tạo bài viết  
Chủ nhật 11 Tháng tám. 2013

Nhận lỗi




Tác giả: Chỉ biết cười trừ

P { margin-bottom: 0.08in; }

Hồi học ở KGU tôi có dăm ba lần mắc khuyết điểm. Như chuyện quần loe tóc dài, đi xe trốn vé, xem phim tư bản ... Những khoản này tôi đã nghiêm túc kiểm điểm trước bà con rồi. Có một “tội” mà tôi chưa thổ lộ với ai bao giờ. Hôm nay xin phép kiểm điểm trước bà con cô bác. Sự thể như sau:


Chân ướt chân ráo đến Кишинёв chúng tôi được một sinh viên VL năm trên tư vấn: có bộ giáo trình vật lý của trường Berkley (Mỹ) rất hay dứt khoát phải mua. Thế hệ trước truyền kinh nghiệm như vậy, lại thêm sự hăng hái của người mới đi tây, tôi đã bỏ ra 6 rúp để mua (tuy trong lòng tê tái). Đến khi vào năm học mới ngã ngửa là chương trình chỉ học theo sách của Liên xô, mà tất cả giáo trình có thể mượn ở thư viện không mất xu nào. Chỉ có điều sách thư viện thì cuối năm phải trả. Nếu muốn đem về nước làm của hồi môn thì không được. Hỏi năm trên thì mỗi người xúi một cách. Người bảo cứ kệ, không trả xem họ làm gì. Xem ra không ổn vì nếu họ đuổi về nước hay không trao bằng thì lỗ to. Người khác xúi thông đồng với nhân viên thư viện mà chôm. Tôi thấy không ổn cho lắm nên đợi thời cơ khác.


Trước tiên xin mô tả lại quy trình mượn sách thời đó: mỗi quyển sách trong thư viện có một cái túi nhỏ dán vào phía bìa trong và chứa một cái thẻ (карточка). Trên đó có thông tin về quyển sách. Khi ai đó mượn thì tên người đó được điền vào cái thẻ, người mượn sách phải ký tên lên đó và được thư viện giữ lại như bằng chứng. Khi cần họ chỉ việc lôi thẻ ra và ngày tháng này anh có ký tên đã mượn sách này, trốn đằng trời.


Một lần sau giờ семинар môn triết ông giáo nói tôi vào читальный зал đọc một cuốn sách. Tôi vào đó và tìm thấy cuốn sách cần đọc. Khi mở ra tôi ngạc nhiên thấy cái thẻ sách vẫn nắm ở đó. Tôi kiểm tra các quyển khác ở читальный зал thì thấy tất cả đều còn nguyên thẻ. Và ý tưởng chôm sách nảy sinh. Tôi tìm một cuốn sách tuyên truyền giá chỉ 10 коп. và kín đáo bỏ cái thẻ vào túi. Sau đó xuống thư viện mượn quãng 10 cuốn sách. Khi nhân viên thư viện đua tôi 10 cái thẻ để ký tôi tráo cái thẻ lấy ở читальный зал cho cái thẻ của cuốn sách tôi cần rồi trả lại. Nhân viên thư viện chỉ đếm số thẻ chứ không kiểm tra từng cái xem có khớp với số sách mượn không. Và tôi ung dung đem sách về. Cuối năm khi trả sách tôi thông báo cho thư viện đã làm mất quyển sách và muốn đền tiền. Theo thẻ thư viên lưu thì tôi nợ vẻn vẹn 10 коп. và tôi thanh toán dễ dàng, dù quyển sách thế chân giá hơn 3 руб. Bằng cách đó tôi sở hữu được dăm ba quyển sách quý làm của hồi môn. Đến cuối năm thứ 5, trước khi về nước tôi bê toàn bộ sách ra bưu điện để gửi về VN. Tại bưu điện người tiếp tôi nhanh chong cầm một quyển và lật trang 17 ra. Trên đó có dấu của thư viện КГУ. Mở mấy quyển khác cũng vậy. Bà ta lắc đầu, nếu không có giấy xác nhận của thư viện là sách đã thanh lý thì không có cách gì gửi được. Đành phải tha về bỏ vào thùng đồ vậy. Thùng hàng thì vẫn còn chỗ, nhưng nhét sách quý vào cùng xe đạp nồi hầm thì không vui lắm. Nhưng không còn cách nào khác. Khi ra ga để gửi hàng về nước chúng tôi được nhân viên hải quan thông báo sẽ mở tất cả thùng để kiểm tra. Tim tôi như muốn vỡ. Họ lại mở trang 17, và công toi mấy lâu nay. Có khi lại thêm tội khác nữa. Có ai đó nói cho hải quan ít tiền là xong. Tôi giơ cả hai tay đồng ý ngay. Không biết các chủ thùng khác có hàng gì “cấm” nhưng 100% đều đồng ý. Và mỗi người góp 1 руб. cho hải quan. Tất nhiên là không có chuyện khám thùng nữa. Lần đầu tiên trong đời tôi đưa hối lộ, lại ở đất nước CCCP. Sau này khi Liên xô tan rã tự nhiên tôi thấy mình có phần lỗi. Mình lấy sách của họ làm kinh tế họ yếu đi, lại hối lộ làm hỏng người của họ. Đêm ngủ cứ toát mồ hôi vì chuyện đó. Mãi sau này khi báo đài đưa tin kẻ làm Liên xô tan rã đã bị bắt tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Không phải vì mình mà CCCP sụp đổ. Còn bây giờ tối ngủ tôi lại có giấc mơ khác rất thú vị. Đó là được Bác Hồ xoa đầu cho kẹo và khen: “biết nhận lỗi cũng là ngoan”.


Câu chuyện chỉ có thế. Chỉ mong các anh chị đừng hỏi tôi đã lấy bao nhiêu quyển sách. Hỏi vậy lại làm tôi mất ngủ đấy. Xin cám ơn.


Người post: DienPT

Ngày đăng: 11-08-2013 16:04






Xem 21 - 25 của tổng số 25 Comments


<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 | 3 |

Từ: ThongNV
11/08/2013 17:16:37

Nhân danh công lý Tòa tuyên án:


- Ăn trộm sách không có tội, vì sách không ăn được, không làm giàu được và bây giờ bọn tội phạm không lấy trộm sách nữa. Vì vậy không cần răn đe.


- Hối lộ có một rúp quá ít, người nhận hối lộ chưa đủ bữa nhậu, vì vậy chưa đủ cấu thành tội phạm.


Công dân "Chỉ biết cười trừ" không có tội. Từ giờ phút này được tự do lấy sách ở các thư viện Việt Nam, để lãnh đạo thư viện có cơ hội mua sách mới.



Từ: NghiPH
11/08/2013 16:53:33

Biết nhận lỗi là ngoan rồi. Hồi bé chúng ta còn được học một bài về chuyện chính ông Lênin lúc đầu không biết nhận lỗi, sau đó cứ trằn trọc không ngủ được đã vùng dậy thưa với mẹ về việc làm vỡ một các phích nước ở nhà bà bác.


Riêng việc "trộm sách" chắc không phổ biến lắm, chứ ai cũng biết cái mẹo như Chỉ biết cười trừ thì Thư viện hết mất sách và Nhà trường chắc chắn sẽ phát hiện ra.


Cơ quan tôi cũng có một anh khoe đã lấy được những cuốn sách quý, hiếm (chỉ có 2, 3 bản) từ Thư viện KGU.



Từ: TungDX
11/08/2013 16:37:38

Tội to tày đình, đổ cả một quốc gia mà chỉ là nhận lỗi là không xứng tầm; Phải là Nhận tội, Xưng tội hoặc Sám hối chi chi đó...Chứ chỉqua loa nhận lỗi rồi CƯỜI TRỪ là không xong đâu



11/08/2013 16:37:32

 


@Chỉ biết cười trừ, câu chuyện thật dí dỏm, nhắc mình nhớ lại kỷ niệm ngày đầu ở Đức, 1990. Cái cảnh chân ướt, chân ráo tới Mainz (chưa về Cologne). Lúc ấy, mình chả biết tẹo tiếng Đức nào. Mình vào mua sách để con gái chuẩn bị nhập học, tiền sách trả xong, thì mình cháy túi. Liếc sang kệ sách sau quầy tính tiền, mình thấy chồng như núi các loại từ điển bỏ túi, chúng có bìa màu vàng tươi với chữ L to tướng màu xanh dương. Mình bỏ giỏ sách vừa tính tiền xuống, cạnh quầy trả tiền, hỏi cụ bán hàng:


- Cháu xem thêm ở gian này chút, cụ nhé !


- Cô cứ xem đi, để giỏ hàng vào cạnh ghế của tôi ấy.


Rồi cụ loay hoay ở gian bên cạnh. Mình lật nhanh các cuốn từ điển xinh xắn kia, sao mà yêu thế này, đẹp tinh khôi và thật dễ thương. Nó nhỏ mới là cái mình cần, để bỏ túi mang theo. Liếc vào góc dưới của bìa sau: Preis = 7, 50DM ( hồi đó còn đồng Đức mã). Không đủ tiền rồi ! Nhưng mê nó quá, cứ khư khư trên tay và lững thững quay lại chỗ giỏ sách đã mua.


- Cô về nhé. Hẹn gặp lại.


Cụ ông bán hàng chỉ ngoái lại chào, chẳng thèm nhìn nữa. Thế là mình đã đánh cắp cái cuốn từ điển ấy. Và mang theo mình cái cẩm nang chẳng lấy gì làm "sạch sẽ" cho lắm ấy, gần 10 năm trời. Cuốn từ điển Tiệp - Đức & Đức - Tiệp.


 


 



Từ: CucNT
11/08/2013 16:36:09

"Biết nhận lỗi cũng là ngoan", em cũng chỉ biết phụ họa  như thế  để mở đầu cho bao nhiêu com tiếp theo.




<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 | 3 |

Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7170
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s