KGU News >>Văn học >>Truyện
KGU Tạo bài viết  
Thứ bảy 17 Tháng tám. 2013

NHỮNG NGƯỜI LÍNH




Tác giả: ThongNV

              

Tôi cời củ sắn lùi từ đống than hồng, phủi sạch tro, cắt làm ba khúc. Cất hai khúc vào ăng gô để phần đồng đội, khúc còn lại tôi bẻ thành từng miếng nhỏ chấm muối hầm ăn. Tôi nhai kỹ từng miếng sắn. Cứ sau mỗi miếng tôi lại chiêu một ngụm nước cho dễ nuốt.             

Nghe thấy tiếng động từ phía cửa hầm, tôi rướn người lên quan sát thì Thanh đã  vào tới nơi. Nó ngồi xuống bên tôi, bỏ thêm củi vào đống lửa, đề nghị hôm nay đi kiếm chất tươi thay tôi. Nó bảo biết một nơi có nhiều ốc suối và cua đá. Tôi đưa cho Thanh một khúc sắn, bảo chấm muối cho dễ ăn . - Anh kiếm đâu ra thứ này thế. Thanh hỏi. - Nhặt được ở ven suối. Nó đã chảy nhựa, nên hơi nhặng nhặng". Tôi trả lời.         

Thanh là người Hải Phòng, được bổ sung vào đơn vị cùng ngày với tôi. Chúng tôi thân nhau ngay từ ngày đầu vì cả hai đều tốt nghiệp lớp 10 và bằng tuổi nhau, nên tếu táo xưng hô mày tao. Từ ngày anh Hữu về làm chính trị viên, đã không cho xưng hô như thế nữa. Thanh gọi tôi bằng anh xưng em vì nó kém tôi hơn một tháng tuổi. Trong cuộc họp chi ủy, khi anh Hữu đề xuất chấn chỉnh cách xưng hô trong đơn vị, anh Viên đại đội trưởng vì bức xúc nên văng tục: "- Đ. m. lính có chữ lắm chuyện, khi đánh nhau, khi mang vác nặng đ. thằng nào xưng anh em được . . .". Ấy là do tính tình bộc trực thì bật ra như vậy thôi, chứ anh rất quý và tôn trọng những người lính đã tốt nghiệp cấp 3 như chúng tôi, mà anh thường gọi là "lính có chữ". Tôi nhớ, một lần thu chiến lợi phẩm, tôi lượm một gùi đầy toàn thuốc tây. Tôi nghĩ sẽ được thủ trưởng đơn vị khen, ai ngờ khi nhìn thấy, anh Tôn đại đội phó đã la lên: "- Sao cậu ngu thế, thứ này có ăn được đâu mà cũng lôi về!". Tôi quá bất ngờ khi nghe cấp trên nói, nhưng rồi cũng bình tĩnh thanh minh: "- Em nghĩ đói có thể kiếm rau rừng ăn thêm, nhưng ốm, bị thương không có thuốc thì sẽ chết". Không ngờ anh nhìn thẳng vào mặt tôi hét lên: "- Cậu dạy khôn tớ đấy à!". Tôi bối rối không biết nói thế nào để anh hiểu thì vừa lúc anh Viên đến, anh bảo: "- Thôi nào, bình tĩnh đi. Anh em khác thu hết thực phẩm rồi thì cậu Hoài phải thu thuốc, chẳng nhẽ mang gùi về không. Cậu Hoài cũng phải rút kinh nghiệm, khi thu chiến lợi phẩm thì phải nhanh tay lên một chút". Một thời gian sau, anh quy định thu chiến lợi phẩm phải ưu tiên thu vũ khí đạn dược trước, sau đó đến thuốc chữa bệnh, lương thực, thực phẩm và các loại khác.       

Mới tuần trước, khi biết phải ở lại tuyến sau, tôi đã lên gặp Ban chỉ huy đại đội thắc mắc. Anh đến ngồi bên tôi, bảo tôi cứ bình tĩnh. Anh nói nhỏ, chỉ đủ cho tôi nghe: "- Hoài à! Đặt gói bộc phá để đánh sập cây cầu thì nhiều người trong đơn vị ta có thể làm được, nhưng xây lại cây cầu ấy thì cả trung đoàn không thể làm. Rời cây súng, thì anh và nhiều anh em trong đơn vị chỉ có thể làm "culi" hoặc cầm cái cày đi sau con trâu thôi. Nhưng em thì khác, có thể học trở thành bác sĩ, kỹ sư để xây dựng đất nước. Em có hiểu ý anh không?".Tôi xúc động ôm anh thật lâu, không ngờ đấy là lần cuối cùng tôi được ở bên anh. Sau trận đánh, khi trở lại cứ, cả đại đội tôi không ăn hết vài lon gạo, lính tráng phờ phạc, ngao ngán. Mặc dù thắng trận, nhưng đơn vị tôi tổn thất quá nặng nề. Và tôi hiểu, anh Viên đã dự đoán trận đánh rất ác liệt nên đã để cả ba "thằng lính có chữ" bọn tôi ở lại tuyến sau.            

Trong rừng, lúc thời tiết dễ chịu nhất là buổi sáng sớm, cơn gió nhẹ mát thổi bay hơi nóng bức trong rừng nhiệt đới, mang đến mùi hương ngan ngát của mùn đất và những loài thực vật không thể gọi tên, cùng đến với gió, còn có cả tiếng chim ríu rít nữa. Nhưng sáng nay, tôi cảm thấy trống vắng, lạnh lẽo, buồn tẻ, có điều gì đó cứ day dứt không yên, bất chợt tôi chạy đuổi theo nói với Thanh: "- Chiều qua có thông báo bọn biệt kích đi vào khu vực đóng quân của Trung đoàn nên đừng bắn cá nhé. Nếu gặp cá to thì phải chờ tiếng pháo và chúc lòng súng vào nước mà bắn". "- Vâng. Em biết".Thanh trả lời.           

Quá trưa, trời bắt đầu đổi gió, tiếng sấm đầu mùa lục bục phía chân trời. Anh Thiều chạy sang hầm tôi vẻ mặt bắt đầu lo lắng vì chưa thấy Thanh về. Anh hỏi: "- Cậu có biết nó đi bắt ốc, bắt cua ở đâu không?". Tôi lắc đầu, trả lời: "- Em không biết". Hai chúng tôi đi tìm Thanh. Tôi đi bên phải, còn anh đi bên trái. Địa bàn tìm kiếm là những con suối quanh năm có nước. Anh dặn tôi chú ý thám báo và hẹn phải về trước 6 giờ tối.              

Xế chiều, cơn mưa như vỡ oà từ bầu trời căng mọng nước. Đầu tiên là những hạt mưa ném xuống ràn rạt trên tán lá cây rừng. Sau đó là nước trút ào ào trên sườn núi. Tiếng suối chảy ầm ầm. Con suối hàng ngày chúng tôi chỉ vén quần lội qua, nước trong veo nhìn thấy cả những con cá con lượn lờ trong khe đá giờ đây đục ngầu, sủi bọt. Nước lũ dâng lên nhanh quá. Tôi vội bỏ con đường men theo dòng suối, leo lên ngọn đồi bên phải rồi "cắt đường" băng qua các đồi tranh trở về lán trại.  

Mùi khói bốc lên từ phía hầm nấu ăn, mách bảo anh Thiều đã về. Anh nói với tôi, tớ đang sợ mưa to, cậu không qua suối được phải ngủ lại trong rừng. Tôi ngồi xuống khúc cây bên bếp lửa, nghe anh trao đổi về tình huống có thể xảy ra đối với Thanh.  Một là, Thanh bị sốt rét nên đã nằm ở đâu đó rồi thiếp đi. Hai là,Thanh bị thám báo bắt. Và anh quyết định phương án đối phó với tình huống thứ hai.               

Sau bữa tối, chúng tôi cất giấu số súng đạn và lương thực, gài lựu đạn ở những điểm mà Thanh có thể dẫn thám báo tới tìm kiếm. Sau đó, mỗi người cầm một khẩu súng AK, hai vắt cơm cùng những thứ thiết yếu rời khỏi hầm đi vào rừng.                

 Vị trí chúng tôi chọn gần đỉnh đồi, ven suối, quan sát được toàn bộ khu vực đóng quân của đơn vị, thuận lợi cho việc chiến đấu và rút lui. Đêm ấy, không hiểu sao, tôi có cảm giác rất lạ, một nỗi sợ mơ hồ, không phải sợ thám báo sẽ tập kích hay chuyện ma quỷ giữa rừng, mà cái cảm giác bất an, cảm giác mất mát mà suốt những năm tháng ở chiến trường tôi chưa từng cảm thấy. Mặc dù rất mệt, nhưng khi được thay gác tôi cũng không thể nào chợp mắt được, toàn thân mỏi nhừ báo hiệu một trận sốt rét rừng sắp tới.         

 Khi mặt trời còn chưa ló dạng, anh Thiều và tôi đã chia nhau đi thông báo cho các đơn vị bạn cùng phối hợp tìm kiếm Thanh. Tôi cùng hai anh của C16 đi tìm theo hướng Thanh đi và cũng là hướng mà chiều hôm qua tôi đã đi tìm. Tôi vừa đi vừa cầu mong cho Thanh đừng bị nước lũ cuốn trôi, hay gục ngã vì sốt rét rừng. Chúng tôi tìm những dấu vết của Thanh, quan sát những hang đá, gốc cây to mà con người có thể trú ẩn. Trận mưa chiều qua to quá nên gần hết ngày chúng tôi vẫn không tìm thấy một dấu vết nào. Khi mặt trời bị những ngọn cây cao che khuất, chúng tôi quyết định "cắt rừng" về chỗ trú quân. Quay về được gần nửa đường, thì anh Dũng phát hiện một cái gùi nằm nghiêng bên bờ suối, quai vướng vào cành cây. Đến gần, tôi nhận ra  chiếc gùi của Thanh đã mang. Anh Cưu cúi xuống quan sát vệt cỏ tranh ngả rạp cách nơi chiếc gùi rơi chưa đến hai bước chân. Anh phán đoán ngay: Có thể Thanh đã bị hổ bắt. Chúng tôi đi theo vệt cỏ tranh thì nhặt được khẩu súng AK còn nguyên cả băng đạn. Anh Cưu bảo: - Đích thực thằng Thanh bị hổ vồ rồi! Bây giờ phải đi cách nhau xa ra, nếu gặp hổ thì bắn điểm xạ hai viên thôi nhé, nhớ bắn xong phải nhảy ngay sang một bên không thì mất mạng đấy!                         

Anh Cưu là người dân tộc Tày, Cao Bằng, trước khi nhập ngũ anh là một thợ săn giỏi của bản. Anh và anh Thiều thân nhau. Nhiều lần bắn được những con thú lớn anh đã chia cho đơn vị tôi.        

Trước mắt tôi là một bãi cỏ tranh đổ rạp, nát bươm rộng đến vài ngàn mét vuông, mùi hôi, mùi tanh nồng nặc bốc lên. Anh Dũng chụm hai tay lại làm loa hú báo cho các nhóm đi tìm khác biết. Anh Cưu lom khom quan sát các dấu vết trên bãi cỏ tranh. Anh đoán có đến bốn năm con cọp đã tranh nhau con mồi tại đây. Tôi rụng rời chân tay khi nghe anh nói. Mới hôm qua, khi trời mưa to, tôi đã đi tắt qua đồi tranh này. Lối tôi đi cách Tảng đá cô đơn  kia không xa, sao tôi không phát hiện ra chỗ này nhỉ. Tôi chạy đến bên tảng đá để xác định đường đi của mình. Bỗng tôi nhìn thấy một mảnh quần của Thanh và mấy khúc ruột bầy nhầy. Tôi hét lên rồi khụy xuống, nước mắt ứa ra.           

 Khi còn trên đất Bắc, lúc nào tôi cũng nghĩ đến những trận đánh lớn. Nghĩ đến những chiến sĩ ôm bộc phá lao lên làm nổ tung hàng rào dây thép gai của địch. Pháo bắn dọn đường, những chiếc xe tăng lao về phía cửa mở, vừa đi vừa bắn. Bộ binh chạy sau xe hô xung phong. . . Tôi vào chiến trường đã nhiều năm, nhưng chưa tham gia một trận đánh nào quy mô như thế. Tôi đã chứng kiến nhiều cái chết thương tâm của đồng đội, nhưng chết do bị thú dữ ăn thịt thì đây là lần đâu tiên. Tôi đau xót nghĩ đến Thanh, nó chết mà bụng đói meo. Nó chỉ ăn có một khúc sắn vừa sượng, vừa đắng, dài chưa đến ba đốt ngón tay. Tôi chạy lại định nhặt khúc ruột của nó lên thì anh Thiều đã ôm chặt lấy tôi. Tôi gục vào vai anh khóc nức nở.   

Chúng tôi tìm thấy mấy mảnh áo quần rách bươm, một khúc xương đùi, mấy nhánh xương sườn đã gãy, vài khúc ruột, một mảnh xương đầu còn dính một ít tóc. Anh Thiều gói phần thi thể còn lại của Thanh vào một mảnh dù hoa, dùng chiếc tăng nilon gói bên ngoài, cho vào chiếc quan tài đóng bằng vỏ thùng đạn. Chúng tôi an táng Thanh trên ngọn đồi phía trước lán trại của đơn vị.                  

                                          *                 *                                                           

                                                    *               

Cái chết của Thanh, sự tổn thất của đơn vị và cơn sốt rét rừng ập tới đã làm tôi đổ bệnh phải vào Bệnh xá trung đoàn điều dưỡng. Mãi mấy tháng sau tôi mới có dịp đến thăm Thanh.       

Tôi hái một bó hoa dại đủ màu đặt lên mộ thay cho nén nhang thể hiện niềm tiếc thương của người đồng đội, đồng niên và cầu mong cho linh hồn Thanh sớm về với quê cha, đất tổ. Tôi nhớ tới anh Viên, nhớ đến các đồng đội cùng đơn vị đã hy sinh trong các trận chiến ác liệt. Không biết giờ này linh hồn những người lính chiến ấy đang phiêu bạt nơi nao...  


Người post: NghiPH

Ngày đăng: 17-08-2013 20:08






Xem 21 - 30 của tổng số 50 Comments



Từ: Guest Mai
19/08/2013 18:19:27

Đành rằng kể lại những kỷ niệm về chiến tranh giúp thể hệ trẻ hiểu chiến tranh khốc liệt như thế nào mà có cách gìn giữ đất nước sao cho khỏi rơi vào vòng xoáy của thời cuộc.Nhưng tôi đọc thấy quá nặng lề và đau buồn. 



Từ: ThongNV
19/08/2013 16:41:40

Anh Định ơi! Đã rất nhiều lần em định viết truyện ngắn này như một lời tri ân với đồng đội, nhưng chỉ được vài dòng là kính nhòe hết, nên đành gác lại. Vừa qua có việc riêng cần xử lý phải mượn đến câu chuyện này nên em phải cố kìm lòng mình để viết cho xong, chứ ngồi kể thì không sao kể được. Ôi cũng là cái duyên do tạo hóa sắp đặt thôi anh.


Cám ơn guest Thúy, guest Hiên và những người thân đã đọc và comm. cho Những người lính.



Từ: DinhNT
19/08/2013 15:30:35

Nghe Thông kể xong tôi không tài nào ngủ được. từ hôm qua tới giờ cứ bần thần cả người, nuốt miếng cơm nó cứ nghẹn đắng ở cổ. Định bụng sẽ rủ Thông quay lại đồi tranh, thử kiếm xem còn tóc hay mảnh xương nào của Thanh còn sót lại không. Cái chết bị hổ vồ đã quá thương tâm, lại còn bị xé làm nhiều mảnh thì còn đau đớn hơn nhiều lần.


Người ta nói, chết không nguyên vẹn sẽ khó siêu thoát. Cứ nghĩ đến hồn Thanh còn vật vờ đâu đó, rồi người ta gọi nó là cô hồn, là con ma đói chứ còn gì nữa... Nghĩ thế rồi thương thằng Thanh quá, Rằm tháng Bảy này phải sắm thêm chó nó bộ quần áo mới được, thể nào cũng phải múc riêng cho nó bát cháo trắng có thêm bỏng ngô ngũ sắc rắc xung quanh nữa... Thanh ơi mày có thiêng thì về...


Tấn Định



Từ: Guest Hiên
19/08/2013 15:27:26

Ba tôi khi đọc chuyện này đã lặng lẽ lau nước mắt rồi nói: " Thực tế quá phũ phàng. Nhưng người viết này đủ sắt đá và lạnh để viết lên điều kinh sợ"!



Từ: Guest Thuý
19/08/2013 15:04:33

Khi Tác giả là người trong cuộc,viết với cảm xúc không vay mượn người đọc thấy rung động tận góc khuất của trái tim. Tác giả viết Những người lính với cảm xúc không chỉ là người trong cuộc mà tôi nghĩ còn hơn thế nữa đó là tri ân,lòng biết ơn đã ấp ủ nhiều năm được bùng phát thành con chữ khi tuổi đã xế chiều. Đã lâu lắm rồi mới có một truyện làm tôi khóc nhoè cả mắt kính. Anh Thông,anh tiếp tục viết nữa anh nhé, mặc dù đọc truyện nào của anh tôi cũng khóc,nhưng vẫn thích đoc. Tối hôm qua,ông xã tôi đọc xong,lau kính,trầm ngâm rồi buông một câu: Một truyện ngắn kinh điển, đáng đọc.



Từ: Guest LiTM
19/08/2013 10:29:36

Tôi đọc và không thể cầm được nước mắt! một sự sợ hãy bao trùm. Sao nghiệt ngã quá! cầu trời cho người lính ấy sớm được siêu sinh!



Từ: BaLX
19/08/2013 09:18:44

Được đọc thêm một câu chuyện về những người lính. Lúc đầu cũng chỉ nghĩ Thanh bị nước cuốn, hay gặp địch, không thể ngờ rằng Thanh bị chết trong trường hợp đau xót như vậy. Đọc mà thấy tội cho Thanh quá, cũng là sự hy sinh, nhưng là sự hy sinh ít người biết đến. Chiến tranh là như vậy, mọi cái đều có thể xảy ra. Bây giờ đã rảnh hơn, Thông thường xuyên viết những câu chuyện về người lính nhé, mình rất thích đọc những chuyện của Thông viết.   



Từ: ThongNV
19/08/2013 09:14:13

@ Meomun ơi! Ai bảo chiến tranh không khủng khiếp, không tàn khốc. Sự thật nó còn khủng khiếp, tàn khốc hơn nhiều lần khi con người miêu tả lại bằng chữ, bằng hình ảnh. Chỉ có điều do nhiều nguyên nhân khác nhau mà người ta không giám viết, không được việt sự thật về nó cũng như không được viết về những cái đẹp của kẻ thù.


@ HanhLM & HanhLT: Những người đã trải qua chiến tranh đều nhận thấy sự khốc liệt của nó như anh đã nhận thấy, có điều họ không có thời gian để viết hoặc họ không thích viết ra, muốn là kỷ niệm của riêng mình.


@ Nguyễn Ngọc Chu: Cám ơn anh Chu đã nhận ra nét đẹp của nguyên đại đội trưởng của tôi. Những người không có bằng cấp cao không phải ai cũng không có khả năng học lên cao, mà nhiều người không có điều kiện, nhưng ở họ vẫn có những nét rất riêng. Vì vậy, văn hóa và học vấn không đồng nhất với nhau.



Từ: HanhLM
19/08/2013 07:20:56

Thật xót xa cho những người lính hy sinh trong chiến tranh. Muôn vàn những cái chết bất ngờ để lại đau khổ tận cùng cho cha mẹ và người thân. 


Chỉ những người trong cuộc mới có những chia sẻ chân thực và dữ dội như thế. Cám ơn anh Thông nhiều!



Từ: HanhLT
18/08/2013 21:22:38

Truyện của anh Thông về CT bao giờ cũng nêu được khía cạnh khốc liệt ,nó không làm cho người đọc sợ hãi nhưng làm họ rất sót xa và đúng là bên nào thắng thì người lính cũng thua nhưng đau sót là những người thân ở lại.Nếu nhân vật Thanh không phải là hư cấu thì người nhà của anh có lẽ đến chết cũng không thôi xót xa.Đọc truyện của anh bao giờ cũng phải đến lần thứ hai tôi mới com được bởi tôi cảm thấy đau buồn quá, mong rằng không ai phải chết vì CT nữa nhưng điều đó quá mộng mơ bởi luôn tồn tại những kẻ muốn ngồi lên đầu người khác...





Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s