KGU News >>Văn học >>Ký - Luận
KGU Tạo bài viết  
Thứ ba 24 Tháng sáu. 2014

MẸ ƠI !




Tác giả: MinhCK

MẸ ƠI !

 

Cứ mỗi lần đọc một bài thơ nào đó nói về Mẹ (một chữ viết hoa) là tôi lại nhớ về Mẹ của tôi. Biết chỉ để nhớ, để thương, để hoài niệm thế thôi nhưng không hiểu sao lúc nào tôi cũng nhớ, cũng trăn trở, buồn và thổn thức khôn nguôi. Chiều nay cũng vậy, mặt trời mất tích vào đâu ấy, mưa !… Từ khung cửa sổ căn nhà mình, tôi tình cờ đọc được bài thơ của một người con gái xa quê nhớ mẹ. Bài thơ quá hay, nó dập vào tim tôi, moi dậy cảm xúc trong tôi. Tôi bừng tỉnh nghĩ về những năm tháng yêu thương, ngọt ngào mẹ đã sống trên đời với chúng tôi. Cuối cùng tôi chợt thấy rằng phải viết ra đây những suy nghĩ, những tình cảm của mình khi đọc bài thơ của một nhà thơ không chuyên viết về mẹ. Bài thơ đã làm lay động trí nhớ của tôi trong một chiều mưa nhớ mẹ.

 

Theo dự đoán của mình, tôi nghĩ có lẽ bài thơ đã được viết khi tác giả còn chưa có gia đình. Nhưng một thoáng nào đó trong tâm khảm lúc đang sống xa nhà làm tác giả nhớ về quê hương và cái nhớ đầu tiên trên quê hương đó là nhớ mẹ. Tác giả đặt tên cho bài thơ của mình là MẸ ƠI ! đủ thấy nỗi lòng của đứa con xa quê khi nhớ mẹ thế nào. Nhưng để biện bạch cho niềm nhớ thương đó tác giả lại kèm vào nỗi nhớ của một tình yêu đôi lứa. Tác giả cho rằng sẽ nhớ chàng trai nào đó nhiều hơn nhớ mẹ, nhưng có lẽ đấy không phải là sự thật, nó bao che cho một niềm nhớ thương, khao khát khác nhiều hơn – đó là nhớ mẹ. Tôi nghiệm ra rằng lời giả vờ đó là lời nói dối ngọt ngào của người con gái mới lớn nói chuyện với mẹ mình. Các khổ thơ không ào ạt, bão táp mà nhẹ nhàng thủ thỉ như một câu chuyện của những ngày đã xa lâu lắm rồi không gặp để mà nói, để mà yêu thương với mẹ mình.

 

Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,

Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,

Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,

Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa !

 

Sau đấy dàn trải trên toàn bộ bài thơ tác giả chỉ nhắc đến mẹ và quê hương mà thôi, về chàng trai thì hình như đã lặn vào đâu đó trong tim cô gái rồi. Nỗi nhớ nhà, nhớ mẹ chỉ thăng hoa và nồng nàn khi không còn được gần mẹ nữa, nhất là khi xa Tổ quốc, ngoài trời là mù sương, tuyết trắng nỗi nhớ cuối cùng càng tăng lên gấp bội.

 

… Mùa đông Nga, tuyết bay dữ dội

 

Và so sánh luôn với cái nóng, cái nắng… quê nhà

 

          …Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới

          Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao

 

          Từ cái nhớ chung chung đó tác giả đưa ta về với cái nhớ riêng tư của quê nhà mình, của mẹ mình.

 

Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,

Hoa súng nở lung linh mùa Hạ,

Hương thiên lý hôn lên đôi má,

Hương đi lẫn vào ánh trăng…

 

Cửa sổ nhà mình có mở hay không?

Tan học về, biết mẹ không đi vắng

Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,

Dấu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.

 

Con muốn trở về bỏng dại ngây thơ,

Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,

Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi

 

          Dù vậy tác giả vẫn tự trách mình vô cảm hay vô tâm khi bỏ quên hay cố tình quên những kỷ niệm của tuổi học trò. Những ngày hay một lúc nào đó được ước về quê hương, về những năm tháng cắp sách tới trường mà chắc chắn không bao giờ có thể quay lại được nữa. Đâu đó trong tim tác giả cũng tự thú với lòng, rằng mình  là một người yêu thơ và cũng đang làm thơ.

         

          … Con bận viết tiếp bài thơ

 

          Tác giả cũng là một nhà thơ, cũng mơ mộng theo những vần thơ và những cảm xúc của mình lênh đênh theo dòng thời gian cho những gì nhớ thương nhất của cuộc đời được thăng hoa, được “bận” trong những cái “bận” của người con gái làm thơ ở cái tuổi mới lớn. Có việc gì mà bận cơ chứ ? có chăng chỉ là:

 

          Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,

Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,

Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ

Một cái gì rất xa, rất xa….

 

       Có lẽ tác giả đã nhớ về một vùng quê nào đó trong trí tưởng tượng của mình để gặp lại dù đó là những cái gì nhỏ nhất mà không thể nào quên.

 

 hoa súng nở lung linh mùa Hạ

 

 

Hương thiên lý hôn lên đôi má...

 

những điều mà chỉ có bọn con gái mới nhớ ra, mới có được trong cái tuổi trẻ giữa người lớn và trẻ con đó. Ở cái tuổi đó ai đã dám ước mơ cái gì cao xa, to lớn đâu, ai đã dám hôn, đã dám yêu. Sau này khi đã xa rồi mới thấy tiếc, mới muốn trở về lại tuổi thơ tôi. Nhất là lúc này khi cuộc sống đầy đủ tận trời Tây xa sôi kia, không lo đói, rách vì thế tình cảm với miền quê của mình lại càng nồng nàn hơn biết bao nhiêu.

           Bây giờ con đi xa mẹ hơn,

Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,

Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi

Riêng phù sa đọng lại bến bờ…

     Cả bài thơ như một bản nhạc trữ tình nồng nàn một tiếng yêu thương của con gái đối với mẹ, từ câu mở đầu đến câu kết luôn vang lên cùng một “tông” của một bản nhạc, nó là các nốt, là âm thanh tạo nên một giọng điệu của bài hát “MẸ TÔI”. Tôi cảm phục cách chọn từ, cách bố trí các cung đoạn của bài thơ để nói lên những âm điệu tha thiết, đau thương, nhớ nhung nhưng vẫn dịu nhẹ, sâu xa, đằm thắm. Trong toàn bộ bài thơ có đúng hai từ “nhớ” được nhắc lại hai lần trong khổ một của bài thơ, nhưng đọc toàn bộ bài thơ lại toát lên rất nhiều nỗi nhớ. Hai từ nhớ đó hoàn toàn không phải diễn tả nỗi nhớ mẹ, nhớ quê mà hai từ đó để thanh minh cho một nỗi nhớ nào đó về yêu thương của con gái với hai người mà có lẽ hai người đó là những người mà mình yêu quí nhất.

         Bài thơ có thể chia thành hai phần. Bảy khổ thơ trên như những lời nhắn nhủ, như những lời yêu thương của con gái gửi cho mẹ. Khổ cuối cùng tác giả không chia thành 4 câu một như các khổ trên nữa mà tác giả đã dồn cả lại thành 8 câu kết cho lời khuyên bảo, nhớ nhung bây giờ là của mẹ bằng lời nói của con gái mình. Bao dung, đằm thắm đó là lời của mẹ, mẹ bao giờ cũng mong con mình nên người, đi xa mãi vì tương lai của con. Người mẹ ví con gái như dòng sông, mênh mang, dữ dội và thương mến biết bao nhiêu thì cũng là từng ấy tình cảm dồn nén, mong ước cho con.

 

          Con gái yêu, dòng sông của mẹ,

          Con phải đi đừng băn khoăn nhiều thế,

 

          Biết là thương, là quí con gái đấy, không muốn con đi xa vì nhớ, vì yêu, nhưng vẫn muốn con mình hòa vào cuộc sống của xã hội vào đất trời, là niềm tự hào trong tim mẹ và mẹ mơ thấy rằng con mình được xã hội chấp nhận và được mọi người thương yêu, đùm bọc. Đó là những bến bờ nâng đỡ, chở che con gái trong những nỗi gian lao của cuộc đời.

 

          Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ

          Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy

 

Để rồi cuối cùng mẹ nhận về mình một cái gì đó nhỏ nhoi nhất, thiệt thòi nhất, nhưng tình yêu thì mãi mãi trong lòng con gái mà thôi. Bởi vì con là của riêng mẹ mất rồi.

 

Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư

 

          Đó là niềm vui, mong ước cả cuộc đời đối với mẹ, là niềm tin bất diệt trong tim mẹ, MẸ ƠI !

 

                                         X

                                      X     X

 

Xin giới thiệu với các bạn toàn bộ bài thơ  

 

MẸ ƠI ! 

         HuyềnBT

 

Con sợ lúc nào có một chàng trai đến với con,

Con sẽ nhớ người ta nhiều hơn nhớ mẹ,

Với tuổi thơ, con không còn thơ bé,

Dẫu nhà mình tất cả vẫn như xưa !

 

Con sợ mất đi một góc nhỏ riêng tư,

Mùa đông Nga, tuyết bay dữ dội,

Chẳng gợi nhớ một mùa hè nhiệt đới

Ngọn gió nồm và cái nắng hanh hao

 

Con bận lòng với những vần thơ nơi đâu,

Truyện Kiều bỏ quên trong góc nhỏ,

Một cánh cò chỉ làm gợi nhớ

Một cái gì rất xa, rất xa….

 

Con muốn trở về mảnh ao nhà ta,

Hoa súng nở lung linh mùa Hạ,

Hương thiên lý hôn lên đôi má,

Hương đi lẫn vào ánh trăng.

 

Cửa sổ nhà mình có mở hay không?

Tan học về, biết mẹ không đi vắng

Thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm,

Dấu ngoài đường tàn khốc nắng và mưa.

 

Con muốn trở về bỏng dại, ngây thơ,

Mải nghĩ vẩn vơ, để nồi cơm cháy,

Biết mẹ mắng oan, mà không dám cãi

Con bận viết tiếp bài thơ.

 

Bây giờ con đi xa mẹ hơn,

Xa nhà mình, và tuổi thơ ở lại,

Năm tháng cứ trôi đi mãi mãi

Riêng phù sa đọng lại bến bờ…

 

- Nhưng, mẹ ơi !

Nếu có một chàng trai nào đến với con ?...

 

- Con gái yêu, dòng sông của mẹ,

Con phải đi, đừng băn khoăn nhiều thế,

Dẫu cuộc đời dài rộng bao nhiêu

Sông chảy đến đâu chẳng có bến bờ.

Mẹ chỉ sợ những dóng sông không chảy

Mẹ mãi là một góc nhỏ riêng tư !

 

                                                                              Bùi Thanh Huyền

                                                       Viết vào sinh nhật tuổi 18 tháng 12/1982

 

 


Người post: MinhCK

Ngày đăng: 24-06-2014 10:10






Xem 11 - 20 của tổng số 20 Comments


<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 |

Từ: CucNT
25/06/2014 17:01:30

Hôm qua được ngắm hoa Sung, hôm nay lại được xem hoa Súng. Đúng là hoa Súng rồi anh Minh ơi! Vì nữ thi sỹ đang muốn "trở về với mảnh ao nhà ta" và hoa Súng nở tím mặt hồ vào mùa Hạ. 


 



Từ: Guest Phạm Thị Ngọc Hoa Hóa 72
25/06/2014 11:39:30

Bài thơ về mẹ của Huyền BT rất "con gái" và cũng rất sâu lắng trong lời bình mượt mà và hình ảnh minh họa tuyệt vời của Minh CK. Huyền phác họa thành thơ tâm trạng của bao người con gái :


                  " Tan học về, biết mẹ không đi vắng


              thấy trong lòng điều gì yên tâm lắm"


Rồi đứa con gái yên tâm bên mẹ ngày nào, đã hòa vào dòng sông của cuộc đời " Mẹ chỉ sợ những dòng sông không chảy..."


Càm ơn Huyền BT, cám ơn Minh CK đã chia sẻ, cảm thông với nhiều cô gái KGU đã từng yên tâm khi trong nhà luôn có mẹ... và năm tháng qua đi, bây giờ cũng nhận về mình " cái gì đó nhỏ nhoi nhất' để con, (rồi) để cháu đi làm, đi học về " thấy yên tâm lắm khi biết mẹ không vằng nhà".


 


 



Từ: HuongNT
24/06/2014 23:37:59

Lâu lắm rồi hôm nay mới lại được đọc một bài bình thơ hay. Cám ơn anh MinhCK! Em thấy anh có sở trường bình thơ đấy!


Mới đọc mấy câu thơ anh MinhCK viết lên tôi đã nhận ra ngay đây là bài thơ của HuyềnBT mà tôi đã đọc từ lâu rồi và cũng rất thích. Khi đó đọc bài thơ của HuyềnBT làm tôi cũng thấy nhớ mẹ vô cùng và cứ ước gì lại được mẹ tặng cho mình tuổi thơ một lần nữa mặc dù biết điều đó thật là vô lý!


Cũng lâu lắm rồi mới lại được đọc những lời com lai láng tình cảm của em HuyềnBT. Có lẽ trong em lúc nào cũng đầy ắp những lo toan, trăn trở và công việc... Những ngày gặp Huyền Kỳ ở Phú Quốc mới thấy là các bạn ấy làm việc với một cường độ thật đáng nể mà vẫn dành cho bè bạn những tình cảm thật nồng ấm!


@ CucNT: Nè, những câu chữ của bài bình hay bài thơ ở đây chị dám chắc là không vô tri đâu nhé!


 



Từ: MinhCK
24/06/2014 21:18:45

Cám ơn HuyềnBT đã đính chính cho bài thơ và bài bình của tôi. Khi post bài viết lên rồi có hai người KGU đã mail cho tôi nói về cái "hoa kỳ lạ" đó, lại vì có bức ảnh cây sung bên bờ ao nữa nên tôi không biết nên xóa ảnh đi thế nào, may quá có "Bác Tổng" xóa hộ cây sung đi, rồi chính tác giả bài thơ lên tiếng nên bây giờ trong bài viết đã hoàn chỉnh hơn (cả ảnh hoa súng nữa). Tự nhiên hôm trời Hà Nội mưa ngồi xem lại mấy tập bản thảo bất ngờ thấy bài thơ này trong đó nên viết một mạch bài này, có gì sơ xuất mong tác giả bỏ qua và mong mọi người góp ý nhé. Cám ơn tất cả mọi người.



Từ: HuyenBT
24/06/2014 18:57:13

Ôi, em quên, nhất định phải nói điều này: Có một lỗi chính tả rất tai hại. Nó có từ trong lần em post bài thơ lên web KGU hồi đầu tiên. Đó là chữ Sung và Súng, trong câu : Hoa Súng nở lung linh mùa hạ". Trong lần post bài đầu tiên ấy, cũng viết là "Hoa Sung nở lung linh mùa hạ". Tổng Nghị và 3Chai đã mất 6 cái com. để tranh luận xem hoa ấy là hoa gì, thậm chí có cả trích đoạn dài "Hoa Sung, món ăn và bài thuốc". Lúc đó em buồn cuời quá, rất thú vị theo dõi cuộc " trao đổi" của hai anh ấy, đến nỗi không định đính chính lại nữa. Để cho vui. Nhưng nếu để ý thì mọi người thấy em đã chọn bức ảnh Hoa Súng làm ảnh minh họa cho bài thơ. (Bức ảnh hoa súng này là do chị Hạnh LM chụp trong chuyến đi về quê ở Đà Nẵng. Chắc chị ấy rất yêu hoa Súng, em cũng thế. Đôi khi còn thấy hoa Súng "duyên" thầm hơn cả hoa Sen, và từ hồi tuổi thơ, em đã để ý thấy hoa Súng thường mọc trong những mảnh ao nghèo).


Anh Kỳ Minh và mọi người sửa lại giúp em nhé, hãy đọc :" Hoa Súng nở lung linh mùa hạ". Em cảm ơn.



Từ: HuyenBT
24/06/2014 18:35:18

Em vừa mới trở lại Moldova đêm qua. Sáng nay, chân uớt chân ráo đi làm khung tranh cho quà tặng sinh nhật 85 tuổi của một thầy giáo môn Vật Lý (Thầy của anh Tường, anh Hùng...), đặt hoa cho sinh nhật vợ chồng thầy Arcadi, thầy của các chị Thanh LK, Chị Bình, Anh Hiền, em Ngọc...thăm một số thầy cô đang bị bệnh...Nhưng có lẽ cái bận về "physicheskii" ấy cũng không đáng lo ngại bằng cái bận trong tâm. Buớc sang Moldova cũng lại nghe đến chiến tranh và xung đột của người láng giềng. Thấy bất an và bất ổn quá. Lúc nào trong lòng cũng thường trực một nỗi lo lắng, băn khoăn. Thấy mọi người bảo: thì cũng phải sống, phải ăn, phải nói chứ. Nhưng có lẽ vì ở xa nên càng lo lắng nhiều hơn. Anh Kỳ Minh ơi, em xin lỗi anh. Đáp lại tình cảm của anh giành cho mình và bài thơ kỷ niệm của mình lại là những lời tâm sự đầu tiên như thế. Thông cảm cho em nhé. Em phải nói ra những gì đang chất chứa trong lòng truớc như thế. Em cảm ơn anh, anh làm dịu lại lòng em rất nhiều, lúc này. Có những phút quý báu để trở về với những điều bình yên nhất, thân thuơng nhất, an toàn nhất trong đời mỗi người: nghĩ về Mẹ. Và về những năm tháng tuổi trẻ đã đi qua, về tâm trạng băn khoăn, day dứt vừa như biết lỗi, vừa như không biết phải làm thế nào khác để không mắc lỗi: cái lỗi quên tất cả, để sẽ nhớ một người.( quên cả một mền quê có gió nồm và nắng hanh hao, quên mùi hoa, quên cánh cò, quên cả Truyện Kiều...) Nhưng may quá, đến giờ em có thể khẳng định: đó chỉ là nỗi sợ phòng xa lúc đó thôi. Cả khi đó, và cả bây giờ, em chẳng thể nào quên được đuợc Quê hương và Mẹ đâu.


Em may mắn vì thấy mình giống mọi người nhiều thứ, nên khi em viết ra những dòng thơ như thế, hay gặp được sự đồng điệu của mọi người. Để ai cũng nghĩ em đang nói hộ họ phần nào. Có lẽ, đó cũng là một trong những điều hạnh phúc nhất của những người làm thơ. Em cảm ơn các anh các chị đã đồng cảm. Cảm ơn Đại tá với những dòng viết thật dịu dàng, tình cảm. Em hạnh phúc lắm khi bài thơ gợi anh nhớ đến Mẹ của anh.



Từ: LyTM
24/06/2014 16:29:33

Vừa đọc xong bài bình của anh MinhCK, đang mạch tình mẫu tử, đọc được bài của Lan Dung nên post lên để mọi người cùng đọc!


Đại tá lâu lâu vắng bóng, hôm nay xuất hiện với những lời bình mượt mà, đầy xúc cảm với những âm từ, hình tượng đẹp mà da diết. Mỗi lời bình như lồng vào đó tình Mẹ của cả tác giả bài thơ và người bình. LiTM đã đọc bài thơ này của em Huyền đăng ở những ngày đầu của web KGU đã rất xúc động nhưng không thể viết được như anh Minh.


Em Huyền lâu rồi cứ thấy ẩn ẩn, hiện hiện rồi mất hút, Đại sứ bận gì mà chẳng comment và viết gì cả. Em Cúc NT đã hú gọi mãi rồi, nhớ những bài viết lai láng, dạt dào cảm xúc của em rồi đó Huyền ơi!


Chị Tuyết ngồi ngắm mưa rơi đọc bài bình thơ, nhâm nhi cả hương vị xa Hà Nội, yêu quá!



Từ: TuyetHA
24/06/2014 16:13:05

   Tôi đọc bài bình cho bài thơ "Mẹ ơi" của anh Minh CK cũng vào lúc SG đang đổ mưa. Mấy hôm nay ở SG chiều nào cũng mưa, mưa không ào ạt, dữ dội nhanh chóng, chợt đến lại chợt đi như vẫn từng thế, mà mưa rả rích, như kiểu mưa ngoài Bắc, đem lại một nỗi buồn man mác, nhất là đối với những ai đang xa quê, xa mẹ. Và có lẽ vì vậy mà bài thơ "Mẹ ơi" của Huyền BT càng "ngấm" hơn, hơn thế nữa nguồn cảm xúc lại càng dào dạt hơn khi được sự "khơi gợi" của nhà bình thơ KGU tài ba như anh Minh CK. Cám ơn tác giả, cám ơn nhà bình thơ!



Từ: CucNT
24/06/2014 14:28:16

Vào những năm tháng ấy, khi bọn em mới 18-20, xa gia đình, quê hương, bước chân lên mảnh đất Moldova xa lạ, nỗi nhớ MẸ đã làm tất cả trở nên yếu đuối và rồi bài thơ MẸ ƠI! của nữ thi sỹ Bùi Thanh Huyền đã làm tất cả nghẹn ngào thổn thức. Hình như ai cũng thấy nỗi lòng mình trong đó. Có lẽ ai cũng có tình yêu bao la dành cho mẹ và khi đi xa thì MẸ luôn là điểm mốc để nỗi nhớ quay về. Chúng em vội vàng chép bài thơ vào sổ tay, chép vào những lá thư gửi về cho mẹ và gửi cả cho bạn bè để chia sẻ. Viết về Mẹ thì rất nhiều nhưng bài thơ đi vào lòng người, hóa thân vào tâm hồn của mỗi người như bài "MẸ ƠI!" thì thật hiếm.


Lâu nay, khi đọc văn hay thơ của ai, chúng ta thường đưa ra nhận xét "hay quá!", "xúc động quá!". Nhưng hay như thế nào,xúc động như thế nào,  lột tả được hồn thơ, chất thơ, nỗi lòng của tác giả ẩn chứa đằng sau câu chữ ra sao thì phải chờ đến bút pháp điêu luyện của nhà phân tích tài ba Chu Kỳ Minh. 


Xin cảm ơn nhà thơ - Nữ Đại sứ thân yêu của chúng ta đã đem đến cho độc giả những vần thơ tuyệt vời về Mẹ và xin cảm ơn nhà bình luận văn học - Ngài đại tá Chu Kỳ Minh đã dẫn dắt người đọc đi qua những câu chữ vô tri đến những nỗi niềm sâu lắng của tấm lòng người con gái dành tình yêu vô bờ bến cho người MẸ.



Từ: Guest ThaoDP
24/06/2014 12:10:54

Em nho day là bài tho cua dai su Bui Thanh Huyên. Co phai thê không anh MinhCK?




<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 |

Tổng số bài và comment post theo từng khoa

KhoaBài viếtComment
Sinh 563 9482
387 2824
Hóa 882 9765
Luật 721 11647
Toán 66 376
Kinh tế 4 108
Câu Lạc Bộ 30 1
NCS 3 70
Bạn bè 197 1189
Dự bị 0 0
Ngôn ngữ 2 2

10 người post bài nhiều nhất

UserSố bài viết
TungDX 289
NghiPH 306
NgocBQ 130
ThaoDP 108
CucNT 123
CoDM 88
PhongPT 73
HaiNV 93
LiTM 85
MinhCK 70

10 người comment nhiều nhất

UserComment
Guest 7169
NghiPH 3219
LiTM 1879
HaiNV 1853
KhanhT 1743
CucNT 1718
TungDX 1565
ThanhLK 1545
VanNH 1441
ThoaNP 1257
s