матрешка из жданова
Tác giả: Vancon
Chỉ là những dòng xúc cảm chợt đến sau một chuyến đi đầy ý nghĩa, không ngờ lại nhận được sự đồng cảm lớn đến thế, thật cảm động. Tuy vậy, có đôi điều phải nói lại, những sự cố tai hại mà nước Nga dành cho đoàn chúng ta sẽ không thể là cái cớ để lấy đi tình yêu đối với Nga và nền văn hóa vĩ đại ấy. Nói cho cùng, dẫu Mol hay Nga, chúng ta đều là những sản phẩm của một thời Soviet ( xin lỗi nếu ai đó không tự cho mình là thế và cảm thấy bị xúc phạm.) và do vậy, đôi khi sự tức giận đến như những cơn dỗi vặt, rồi sẽ qua.
Một thời gian dài nào đó, mình đã từng ngồi cặm cụi dịch những bộ phim Nga cho VTV2, toàn những phim thời Soviet ( SX trước năm 1990 – theo yêu cầu của nhà đài vì lý do bản quyền ). Ngày đi làm, tối về cặm cụi với cái headphone và bàn phím, thậm chí có khi, đưa cả nhà đi du lịch, tối về KS thức trắng để dịch 2 tập phim 12 chiếc ghế cho kịp lịch phát sóng. Làm những điều đó không phải vì nhuận bút ( bèo của lục bình ), mà vì tự ái vì sao lâu rồi, VTV chỉ phát phim Hàn, TQ hay phim Mỹ, những bộ phim đầy nhân văn và tính giáo dục như thế sao không được phát. Đơn giản chỉ vậy thôi.
Tình yêu, có lẽ sẽ không là tình yêu khi chỉ biết yêu cái đã có, mà là biết chấp nhận cái đang có vậy. Và chả ai lại bỏ người yêu chỉ vì hôm nay , người ấy bị sổ mũi hay nhức đầu…Có một câu chuyện, cũng đã lâu, xin kể, để mọi người giữ lại tình yêu, và tất nhiên để chúng ta còn được cùng về nguồn Mol và cả Nga nhé.
матрешка из жданова ( МАРИУПОЛЬ ).
Chiều muộn, sắp hết giờ làm thì có điện thoại, ông bạn làm bên VOSA gọi nhờ chuyện gấp. Để mai đi...không, chuyện gấp mà chỉ có mày giúp được thôi ?
Vậy là bắt đầu một phiền phức mới rồi đây, thế thì nhanh lên, đây cũng bận lắm…
Ngồi lại chờ 15 phút, hắn xuất hện, cười hehe và bảo. lên tàu thôi, có thằng bạn mày bị sự cố rồi ??? Tóm lại là có thằng thuyền viên Nga ngố nhà mày cần cấp cứu, mà không ai nói chuyện với nó được.
Giật mình, mấy hôm nay làm gì có tàu Nga nào vào cảng nhỉ ?
Lên tàu, bảo thuyền trưởng trình cho cái Crew List, thì ra là đội ngũ đánh thuê đa quốc tịch nữa đây, một thằng Ukraine duy nhất chức sỹ quan điện. Thật lòng cũng chẳng muốn dính vào mấy thứ chuyện linh tinh này, không phải việc của mình nên định Mackeno luôn, nhưng thấy hơi bất nhẫn vì cũng quá hiểu tình cảnh của thuyền viên đánh thuê này rồi. Thôi đành…nhưng vẫn vặc lại ông bạn: Nga đâu mà Nga – thì cũng rứa mà..hehe, bó tay!
Thuyền trưởng dẫn lên phòng sỹ quan điện, cửa mở, chết sững khi thấy một thằng to vật nằm trong tư thế bị trói cả chân và tay ( như một con lợn ấy ), mà nó tên là Ivan thật ! Tự nhiên bật ra: sao chúng mày làm thế này ? thằng thuyền trưởng người Đan Mạch giật mình, lắp bắp bảo không làm thế thì nó nhảy xuống biển mất ? mấy ngày nay nó không chịu ăn gì, cũng không nói gì…nghe sợ tái.
Một khuôn mặt rất ngố, vẻ nhà quê ( là nghĩ thế ) hiền lành. Chắc nó bị cô lập trên cái hợp chủng quốc bé tí lênh đênh trên biển này nên khi mình vừa mở mồm chào thì mắt nó sáng lên, may quá, sau chục phút thuyết trình bằng thứ tiếng chỉ có mình và nó hiểu, quay lại bảo thuyền trưởng mày cởi trói cho nó đi, rồi cho hai đứa khác dìu nó xuống xe cấp cứu dưới cầu cảng. Thằng thuyền trưởng còn trợn mắt : are you sure ? hehe, cứ làm đi, nó chịu theo tao rồi.
Trên đường về bệnh viện, ông bạn cứ suýt soa, ôi người thương thuyết, tớ mất cả buổi chiều, bố sư nó…
Bác sỹ phán, thằng này bị stress nặng ( chẳng rõ vì sao ). Đại lý bảo, bọn Lloyd nó ký ngân rồi, thuê luôn phòng đặc biệt cho nó. Quay lại hỏi thằng bác sỹ, giờ thế nào, hỏi xong thấy mặt thằng này còn stress hơn cả bệnh nhân, câu trả lời là, các ông cho người canh nó, không nó bỏ đi mất đấy…ôi mẹ ơi ! Ông bạn lại sun soe, thỉnh thoảng mày ghé giúp cái, thằng này nó khinh tiếng Anh hay sao, tụi này nói nó không quan tâm !
Buổi tối, về nhà thấy không yên, ngược vào viện, thằng ngố nằm đó, trên bàn là một bát cháo bệnh viện không thể tưởng tượng là cháo gì, còn nguyên.
Mày có đói không ? im lặng.
Mày chờ tao chút. 1 cái bánh mỳ, bơ, xúc xích tỏi…sau hồi phân tích thiệt hơn, hắn ngồi dậy ăn.
Đột nhiên hắn bảo, tao là dân Ukraine, ở gần жданов, nghe giật mình. Đó chính là cái thành phố mà không biết bao nhiêu lần mình đã ngồi xe bus từ Запорожие xuống, mà toàn mùa nghỉ đông, cả một chặng mấy tiếng đồng hồ, tuyết mênh mang, cảnh vật buồn tẻ, trắng xóa những ngôi làng buồn bã của cái vùng như là góc cuối của hành tinh vậy.
Những ký ức thoáng qua như tia chớp, nhưng vẫn rõ ràng đó kỷ niệm buồn về lần bị bắt visa ở ga Запорожие, cũng vì tinh tướng, đã đi trốn visa lại còn va vào công an nữa…
Đoạn bào: Mày cứ yên tâm ở đây, khỏe sẽ được về nhà, tao đã từng xem phim nhiều lần ở сорок лет chỗ thành phố mày rồi, mày nhớ chỗ ấy không ? mà tao cũng đã từng thấy cái nhà máy thép dài mấy cây số rồi, nghe xong tin tưởng hẳn.
Năm ngày trời, không chịu uống thuốc – alô, không ăn – alô…buổi chiều, phải vận dụng các loại kinh nghiệm cho những loại bệnh mà không bệnh, thi thoảng không hợp tác thế này kể cũng mới lạ, thằng bác sỹ mỗi lần thấy mình lại bảo: ông làm bác sỹ tâm lý được rồi, nghe cũng thấy thích !
Hai tuần sau, một khoảng thời gian đủ để nó tỉnh ra, bảo ông bạn đại lý hay dẫn nó đi dạo đâu đó, đó cũng là liệu pháp đấy, nghe vậy gật túi bụi, gọi xe……sau hồi loanh quanh, dắt hắn đi dọc đại lộ chính, nó dừng lại trước tấm Pano triển lãm tranh, đoạn hỏi: vào được không ? Mình thừa biết cái triển lãm của mấy bác thợ vẽ tỉnh nhà rồi, nhưng vẫn bảo, cứ vào đi ! Sau hồi loanh quanh, ra khỏi cửa nó tròn mắt nhìn mình: chúng nó vẽ cái gì thế nhỉ ? Ơn trời! mình nghĩ thằng này khỏi rồi đây, cười bào: chúng nó vẽ đường cho mày về nhà đấy !
Nghĩ thằng này tỉnh rồi, tạt vào quán cà phê, hắn đề nghị uống thứ gì lạ lạ ấy, cho hắn trà cung đình, bảo ông đại lý cho hắn gọi về nhà đi, mình bấm số con gái hắn ( đang học ở Kiev ), tay cầm điện thoại run run, hắn chợt lặng đi không thấy nói năng gì, từ cái mặt nửa phỉ nửa hồng quân những giọt nước mắt rơi xuống tấm kính mặt bàn làm mình phải quay đi. Đời người đôi lúc thật bi đát, để sinh tồn người ta phải hy sinh nhiều thứ thế ư ?
Hôm nhận vé hắn bảo tao muốn về nhà mày chơi ? và mình đã chiêu đãi hắn một không gian Nga với nhạc và thức ăn đúng điệu, và rượu đã giúp hắn vung vít cả một buổi chiều. Đột nhiên mình hỏi hắn vé của mày transit ở Pháp, tiếng Anh mày thế, có tìm được gate mà đi không ? nó phẩy tay: не ху....себя !!! thế thì chắc được. Mãi đến lúc này mới dám hỏi, sao hôm trước mày strees nặng thế, nó bảo, tao đi thuê cho hãng container này, ba tháng liền tao không được đặt chân lên bờ….mà đúng, bọn SQ điện thì tàu vào là phải khởi động cẩu tàu, mấy tiếng sau là rời cảng, thời gian đâu ra mà đi bờ, kinh quá !
Mấy tuần sau khi hắn về nước, mình cũng sắp quên cái vụ ôm rơm thì nhận được gói bưu phẩm, một con матрешка loại cổ điển kèm theo cái thư ngắn: tao thấy mày có con матрешка bị vỡ một góc, tao tặng mày con khác cùng một nghìn lời cảm ơn. Té ngửa, thì ra hôm đến nhà, hắn đã kịp tia con матрешка
mình mua về từ một khu chợ đêm Stockholm mấy năm trước, bị thằng cu tí đập vỡ lẹm một bên, tiếc nên vẫn bày trên kệ. Điên mà tinh thế !
Mấy hôm rồi, cứ nhìn thấy con матрешка lại thấy nhói lòng, жданов thành chiến trường, nát bét, chủ nhân của nó chả biết thế nào. Không hiểu mấy người đã từng học ở đó có buồn không, mình chỉ là người ghé qua vùng đất ấy, mà sao thấy buồn thế ! Bài thực hành về dân chủ và cái gọi là chủ nghĩa tự tôn dân tộc quái đản không biết mọc ở đâu ra, nhưng cái giá phải trả là không tưởng.
Người post: VanHA
Ngày đăng: 23-12-2016 16:04
COMMENTS CỦA THÀNH VIÊN |
|
Tổng số bài và comment post theo từng khoa
Khoa | Bài viết | Comment |
Sinh | 563 | 9482 |
Lý | 387 | 2824 |
Hóa | 882 | 9765 |
Luật | 721 | 11647 |
Toán | 66 | 376 |
Kinh tế | 4 | 108 |
Câu Lạc Bộ | 30 | 1 |
NCS | 3 | 70 |
Bạn bè | 197 | 1189 |
Dự bị | 0 | 0 |
Ngôn ngữ | 2 | 2 |
10 người post bài nhiều nhất
User | Số bài viết |
TungDX | 289 |
NghiPH | 306 |
NgocBQ | 130 |
ThaoDP | 108 |
CucNT | 123 |
CoDM | 88 |
PhongPT | 73 |
HaiNV | 93 |
LiTM | 85 |
MinhCK | 70 |
10 người comment nhiều nhất
User | Comment |
Guest | 7170 |
NghiPH | 3219 |
LiTM | 1879 |
HaiNV | 1853 |
KhanhT | 1743 |
CucNT | 1718 |
TungDX | 1565 |
ThanhLK | 1545 |
VanNH | 1441 |
ThoaNP | 1257 |