TRỞ LẠI ĐIỆN BIÊN, LÁ CỜ VÀ NGỌN CỎ
Tác giả: Anh Ngọc
Chỉ thấy một vùng cỏ biếc non tơ
Mây trắng bay, mây trắng đến không ngờ
Cành phượng rủ một chùm hoa đỏ chót
Chỉ có thế thôi
Mà chính là A1
Mà chính là Him Lam
Anh đã đi qua hơn hai mươi năm
Để gặp lại tuổi thơ mình náo nức
Nghe tiếng bom và đại bác
Gầm lên từ trang sách học trò
Mảnh đất này anh đã gặp trong mơ
Tay lần giở tấm bản đồ trí nhớ
Và lần ấy, lâu rồi, trong một bài thi Sử
Anh đã giành điểm 5
Bỗng hôm nay đối diện với Him Lam
Anh cúi xuống chỗ nằm xưa anh Giót
Và chợt hiểu: điều ngạc nhiên lớn nhất
Là anh chẳng ngạc nhiên gì
Anh đã đi
Từ chiến trường Điện Biên đến chợ Điện Biên
Mùi trái chín cứ thơm lừng phố núi
Quen thuộc quá đến không còn nhớ nổi
Tình yêu này anh có từ đâu
Đất dưới chân anh, trời thắm ở trên đầu
Gặp chiếc xe tăng gỉ hoen nằm trong lúa
Như cục than cháy vùi trong ngọn lửa
Ngọn lửa màu xanh
Hầm Đơ Caxtơri vừa vặn giữa cung đường
Đi chợ về, chị Thái nghỉ, soi gương
Có phải hôm nay trước màu xanh thung lũng
Anh mới hiểu: hồn nhiên là cuộc sống
Nghe quanh mình dào dạt cỏ non tơ
Anh bâng khuâng nhớ đến một ngọn cờ
Đã một lần mọc lên trên cỏ ấy
Cái sắc đỏ bừng bừng như đám cháy
Đốt thiêu những bốt đồn thù
Anh không là đám mây trắng vô tư
Trên đỉnh Pú Hồng Mèo lặng lẽ
Trái tim anh đập một lời giản dị
Ngọn cỏ đời đời xanh suốt tháng năm
Ngọn cờ mọc lên chỉ có một lần
Nhưng có điều này
Cả hai đều bất diệt..."
1978
VỊ TƯỚNG GIÀ
Những đối thủ của ông đã chết từ lâu
Bạn chiến đấu cũng chẳng ai còn nữa
Ông ngồi giữa thời gian vây bủa
Nghe hoàng hôn chầm chậm
xuống quanh mình.
Bàn chân đi qua hai cuộc chiến tranh
Giờ chậm rãi lần theo dấu gậy
Đôi bàn tay nhăn nheo run rẩy
Đã từng gieo khủng khiếp
xuống đầu thù.
Trong góc vườn mùa thu
Cây lá cũng như ông lặng lẽ
Tám mươi tuổi ông lại như đứa trẻ
Nở nụ cười ngơ ngác thơ ngây.
Ông ra đi
Và...
Ông đã về đây
Đời là cuộc hành trình khép kín
Giữa hai đầu điểm đi và điểm đến
Là một trời nhớ nhớ với quên quên
Những vui buồn chưa kịp gọi thành tên
Cõi nhân thế mây bay và gió thổi
Bầy ngựa chiến đã chân chồn, gối mỏi
Đi về miền cát bụi phía trời xa
Ru giấc mơ của vị tướng già
Có tiếng khóc xen tiếng cười nức nở
Một chân ông đã đặt vào lịch sử
Một chân còn vương vấn với mùa thu.
9/1994
* Nhà thơ Anh Ngọc là người mặc áo trắng
Người post: LiTM
Ngày đăng: 18-10-2013 22:10
COMMENTS CỦA THÀNH VIÊN |
|
Tổng số bài và comment post theo từng khoa
Khoa | Bài viết | Comment |
Sinh | 563 | 9482 |
Lý | 387 | 2824 |
Hóa | 882 | 9765 |
Luật | 721 | 11647 |
Toán | 66 | 376 |
Kinh tế | 4 | 108 |
Câu Lạc Bộ | 30 | 1 |
NCS | 3 | 70 |
Bạn bè | 197 | 1189 |
Dự bị | 0 | 0 |
Ngôn ngữ | 2 | 2 |
10 người post bài nhiều nhất
User | Số bài viết |
TungDX | 289 |
NghiPH | 306 |
NgocBQ | 130 |
ThaoDP | 108 |
CucNT | 123 |
CoDM | 88 |
PhongPT | 73 |
HaiNV | 93 |
LiTM | 85 |
MinhCK | 70 |
10 người comment nhiều nhất
User | Comment |
Guest | 7169 |
NghiPH | 3219 |
LiTM | 1879 |
HaiNV | 1853 |
KhanhT | 1743 |
CucNT | 1718 |
TungDX | 1565 |
ThanhLK | 1545 |
VanNH | 1441 |
ThoaNP | 1257 |