|
Đang xem 19 - 27 của tổng số 60 Blogs.
| Trang:
|
|
3 |
|
|
“NO COMMENTS” – 1411 lượt xem sau 12 ngày Gọi là “lượt xem” (views) có lẽ đúng hơn “lượt đọc” vì nhiều người quan tâm – trong đó có mình, sẽ ra vào một trang blog mà mình quan tâm nhiều lần không phải để đọc lại blog, mà là để biết xem ý kiến mọi người ra sao. Lượt xem cũng thường tỷ lệ thuận với số lượng lời góp – có lẽ cứ 20-50 lượt xem thì có một lời góp. Tiếc rằng khi blogs đã vào thư mục lưu rồi thì số lượt xem không còn hiện ra nữa. Nếu các bác quản trị chợ làm một cái điều tra nhỏ về số lượng lượt xem các blogs đã đăng rồi công bố trước cổng chợ, không biết có kiểm tra được các giả thiết sau đây: "Tâm niệm VLC trong đầu, nhưng con tim thì buôn chuyện buồn tận đẩu tận đâu".
Thơ: Nguyễn Vũ Tiềm; Nhạc: Trần Bắc Hải Trình bày: Trần Bắc Hải Bấm vào ĐÂY để nghe bài hát *** Mời nhau một đĩa trăng tròn Chấm vào chua ngọt tâm hồn thăng hoa Mời nhau một chén la đà Xem Hồ Tây níu Ngân Hà xuống chơi Mời nhau hai cái nửa vời Cái đầy say tỉnh, cái vơi dại khờ Mời nhau sương khói một vò Lênh đênh một thoáng mơ hồ một thưng Mời nhau lưng chén bão bùng Chạm vào môi thắm để đừng quên nhau
Lời: Nguyễn Ngọc Chu-Trần Bắc Hải Nhạc: Trần Bắc Hải Trình bày: Trần Bắc Hải *** Valentine chưa dám tìm nụ hôn Chia tay không hoa, đôi bàn tay đan ngón nhau Ga Hàng Cỏ níu toa tàu đi về cột mốc số không Mười Bốn Tháng Hai, Ngày Valentine *** Xuyên qua đêm Đông đôi mắt tìm về nhau Trên hai đôi tay, ba ngày hơi ấm nhớ nhau Đêm Mười Bảy, lấy thân mình anh làm cột mốc số không Cột mốc số không! Cột mốc số không! *** Ba mươi lăm năm, chưa có sử nào ghi Nhưng con tim em như tình yêu không biết quên Em hằng nhủ các con mình nhớ ngày Mười Bốn Tháng Hai Ngày Valentine Mình níu tay nhau Về cột mốc số không... 16/2/2014 Xin nhấn VÀO ĐÂY để xem clip tại YouTube
Tags: Valentine 3Chai
Giáp Tết, nhà nhà đều bận, nhưng a lu thì các bạn đến ngay. Vẫn chỗ năm ngoái đã "Hành khúc ngày bình yên". Dấu nhấn của buổi tối là một bình hoa violet vừa được Thoa Dũng cho hạ cánh từ Hà Nội. Các loại máy ảnh đua nhau loạch xoạch loe lóe, mình cũng xin góp ở đây vài bức. Châu và Thìn thi nhau kể chuyện cười và hát nên Đại Ka kỳ này dường như không muốn tỏ ra dưới cơ, thôi không chấp chúng nó Đại Ka ta rút vào một góc nói chuyện riêng. Mình rất thích 2 bài Ru con Sọ Dừa và Vọng Cổ English của Châu. Hình như Đại Ka đang muốn giữ bí mật để làm tiết mục du xuân Đà Nẵng của NguoiKGU_HCM, vậy nên mình sẽ không tiết lộ tiếp. Tiệc tàn mọi người chia nhau mỗi người một nhành hoa tím. Riêng Đại ka và mình bị phạt không có phần vì kiến thức thực vật học quá kém đã dám gọi đó là hoa... mõm chó.
Có bài báo khá dài của Jo Marchant đăng trong số mới nhất của Nature nói về mối liên hệ giữa tinh thần và sức khỏe thông qua hệ miễn dịch. Mình xin giới thiệu tóm tắt bằng tiếng Việt. Bạn nào quan tâm, xin đọc toàn văn tiếng Anh tại đường dẫn cuối bài. Tiêu đề tiếng Việt do mình đặt ra để câu view thôi đấy nhá. *** Các nghiên cứu của GS Steve Cole và các cộng sự tại Trung tâm Miễn dịch Thần kinh Tâm thần của ĐH California Los Angeles (UCLA) đưa ra bằng chứng rằng khi người ta ở trạng thái lo buồn, bất ổn, tâm lý ức chế thì các genes của hệ miễn dịch hoạt động theo hướng kích thích viêm, di căn khối u... Ngược lại trạng thái tâm lý an lạc thì các quá trình trên có thể được điều hòa lại. Mối liên quan giữa thiền và sức khỏe mà triết lý Phương Đông áp dụng từ ngàn xưa bây giờ có thể giải thích trên sự hoạt động của các genes. Các nhà tâm lý học phân biệt hai cấp độ trạng thái an lạc. “Hedonia” là sự an lạc có được từ sự thỏa mãn của cơ thể về nhu cầu ăn uống, làm tình. “Eudaimonia”là sự an lạc ở cấp độ cao hơn, có được từ sự thỏa mãn các nhu cầu tinh thần ví dụ hoạt động sáng tạo, hoặc làm từ thiện. Hai loại an lạc nói trên tác dụng lên hệ miễn dịch theo cơ chế khác nhau. Hedonia có lẽ tác dụng theo cơ chế gián tiếp, còn eudaimonia tác dụng trực tiếp lên các genes miễn dịch. Steve Cole đưa ra cách giải thích dựa trên stress. Nếu một người có động lực sống chủ yếu là tiêu thụ, cảm giác an lạc của họ sẽ đạt được khi thỏa mãn các nhu cầu vật chất (hedonia), nhưng khi gặp hoàn cảnh bất lợi, họ dễ sa vào trạng thái bất an, lo lắng (stress). Yếu tố gây stress có thể xảy ra hàng ngày, nhưng mối quan tâm đến những vấn đề xa hơn như chính trị, nghệ thuật, cộng đồng... có tác dụng như cái đệm chống stress, nhờ đó mà hệ miễn dịch hoạt động tốt hơn, giúp sức khỏe tốt hơn. Nature, 503, 458-460, 28/11/2013. http://www.nature.com/news/immunology-the-pursuit-of-happiness-1.14225?WT.ec_id=NATURE-20131128
Biết là bao nhiêu lời cũng không nói hết được nghĩa tình các bạn đã dành cho Môi Tím Chân Trần. Tuần tới này đĩa sẽ ra lò tại SG. Lần này tập trung cho bên Cơm Có Thịt nên trước mắt xin tặng quỹ từ thiện của KGU 100 đĩa. Mình lại nhờ anh Nguyễn Thế Thịnh nhận chuyển giúp đĩa cho Lâm Minh Hạnh hay bạn nào đó trong quỹ từ thiện KGU nhé. Bên Cơm Có Thịt và Áo Ấm Biên Cương thường xuyên có đoàn lên núi, nếu nhà mình cần hoa tiêu dẫn đường thì ới một tiếng, mình chắc không thiếu các bạn trẻ tình nguyện dìu các bác U60-U70 leo núi. Mình cũng xin nhờ anh Thịnh chuyển tặng riêng những bạn đã rộng lòng đóng góp vào quỹ sản xuất album, mỗi bạn một đĩa, hẹn khi nào gặp thì sẽ ký tên kỷ niệm vào đĩa nếu các bạn thích.
Bạn đến với tôi trong phiên chợ cuối cùng này nhé. Cơ hội cuối cùng để tôi bán cho bạn một bức tranh trong niềm tự hào chính đáng của đứa bé đã vẽ ra nó. Rất có thể đây là lần đầu tiên đứa bé làm ra một món tiền. Có thể chỉ là 12 đô la thôi, không bằng giá một tấm vé cho bạn đi coi một bộ phim mới ngoài rạp, không bằng giá một trong những món đồ chơi của đứa bé vẽ tranh. Nhưng đây là tiền do chính bé làm ra. Và hơn nữa, tiền đó không phải để mua thêm một món đồ chơi nữa cho bé. Mà 12 đô la đổi thành 240 nghìn đồng, sẽ chuyển thành... 2 tháng trời cơm trưa có thịt cho một đứa bé khác hàng ngày chân trần lội suối đến lớp học mầm non ở một bản làng heo hút miền Tây Bắc Việt Nam. Đứa bé vẽ tranh, cũng như bạn và tôi, có thể sẽ mãi mãi chả bao giờ gặp đứa bé chân trần môi tím vì gió núi mùa đông. Nhưng tôi tin là miếng cơm mà bé ấy nhận được làm ấm lòng bạn, ấm lòng tôi, ấm lòng tất cả những người tham gia hội chợ tranh thiếu nhi thi vẽ ủng hộ Cơm Có Thịt. Hẹn bạn Thứ Bảy, Chủ Nhật này nhé (17-18/8/2013). https://www.facebook.com/events/193908874104288/ Hai tháng trời chung tay bán tranh cùng các bạn tình nguyện viên Cơm Có Thịt đem lại cho tôi thật nhiều cảm xúc thăng trầm. Có những phiên đấu giá ào ào như sôi, qua một bức tranh mà người thì kết bạn mới, người thì nhận ra bạn học cũ mất liên lạc sau mấy chục năm. Có những phiên Facebook bị chặn, thưa thớt một vài bạn vào chợ, có người đành phải đấu giá bằng cách... gửi email liên tục cho ban tổ chức. Có những bức tranh mọi người xúm vào tranh nhau mua, để có vài bức khác lặng lẽ chờ đến khi chợ tàn mới có khách ghé qua mua hộ. Người khách ấy bảo tôi rằng “anh không biết đâu, ngày xưa em cũng cực khổ, cũng “môi tím chân trần” lắm, nên em hiểu cái chợ của anh”. Quen biết nhau cả chục năm, mà dường như bây giờ tôi mới nhìn thấy bạn mình một cách khác hẳn! Thực ra thì chưa phải là phiên chợ cuối cùng đâu. Qua 5 phiên đấu giá và 2 phiên hội chợ, với 33 bức tranh đã bán, bạn bè bốn phương đã góp lại cho Cơm Có Thịt khoảng hơn 40 triệu đồng. Phiên chợ cuối tuần này có 12 bức tranh cần phải bán. Và cả trăm bức tranh nữa đang chờ. Chỉ là sau phiên cuối tuần này, tôi rút lui để các bạn trẻ tình nguyện viên Cơm Có Thịt tiếp tục chương trình. Tôi sẽ trở về với những ngày cuối tuần tranh thủ giúp vợ dọn dẹp vườn nhà, chuẩn bị đón 2 thằng cháu nội bé xíu mà đã nghịch như giặc qua Adelaide. Chả biết sau khi ra album nhạc Môi Tím Chân Trần, liệu tôi còn thời gian rảnh viết nhạc nữa hay không. Nhưng nghe nói ở đâu đó, có một góc phố Hà Nội thân thương, có một nhóm trẻ nhỏ đang cùng nhau vẽ một bức tranh lớn để mua Cơm Có Thịt cho các bạn nghèo trên núi. Vậy thì nhất định tôi sẽ lại phải về thăm chợ thôi.
THE LAST FAIR... Please meet me at this last fair. It may be the last chance for me to sell to you a painting at pride of the kid who has created it. It may be for the first time ever the kid earns some money. Maybe only 12 bucks, less than it costs you for a movie, less than the price of one of the kid’s toys. But this would be the money the kid earns by his/her work. More than that, this money is not for buying a new toy. When 12 bucks are converting to VN$240k it can buy... 2 months of school lunch for another kid in a remote mountainous village in North West Vietnam. The kid who created the painting, as you and me, may never meet the other kid who is going to the school with bare feet and lips often dry blue from cold mountain winds. But I believe that the meal the poor kid receives is soothing you, soothing me and everyone who joins this fair of kids’ paintings to help other kids. So, see you this weekend, 17-18 August 2013. https://www.facebook.com/events/193908874104288/ Two months hand-in-handing with volunteers at Com-Co-Thit on this project gave me so many contrast feelings. We had lively auctions, when a painting helped people to get new friends, but also a couple of old mates to find each other after decades of missing from the school days. We also had hard time when Facebook was firewalled in Vietnam, allowing only a few of us hanging around the auction but some other keeping sending in emails to ask what was happening. There were paintings which had so many requests, but there were also a few paintings which waited miserably till the next day for a friend to pick them up. The friend told me “You may not know I used to be a very poor kid, so I feel into this fair”. Hey, actually we have been knowing each other for more than a decade, but apparently only now I see her in quite a different view! And actually this fair is not the last one. After 5 auctions and 2 fairs, 33 paintings were sold, helping to raise an equivalent of about VN$40M. We have 12 paintings to sell during this weekend. And a hundred of other paintings are still in queue. This is just me who resign to hand this project to younger Com-Co-Thit volunteers. I will return to my “normal” weekend activities, to help my wife around the house and garden, to get ready for my two baby grandsons landing Adelaide soon. Not sure if after publishing the album “Bare feet and blue lips” I would still have leisure time for songwriting. But I know that somewhere, in a much loved Hanoi, a group of kids are gathering to draw together a large painting to sell for meals for other kids. So... I surely must come back to see you again.
Tìm nghe nhạc trên mạng LAST.FM, vì ít thời gian nên thường chọn bài đã có nhiều lượt nghe rồi cho chắc ăn. Như là đi ăn phở ý, chọn quán đông khách thì dễ là quán ngon. Riêng các bài hát tiếng Nga thì dù số lượt nghe chưa nhiều lắm vẫn thường được chọn. Đó là vì văn hóa Nga với mình như mối tình đầu, chả dễ mà quên được. Tiếc thay tình và tiền lại hay ngược nhau. *** Nghe nói tập đoàn ROSATOM vừa được phép làm luận chứng khả thi cho dự án điện hạt nhân tại Ninh Thuận, vừa được bao thầu xây dựng luôn cái nhà mồ, ý quên, nhà máy này. Sặc mùi tiền và chỉ vì tiền, người ta sẵn sàng bán rẻ tất cả. Và dĩ nhiên có kẻ bán thì ắt có người mua. Ôi, khốn nạn cái tình đầu của tôi ơi, ta những muốn chôn người!
|
YẾM ĐÀO
Ngày đăng 03/08/2013 07:18:48
|
YẾM ĐÀO Sáng tác: Trần Bắc Hải/Bùi Thanh Huyền Trình bày: Yjang Tuyn Album: Môi Tím Chân Trần
Mình ơi ta nhớ hôm nào Gió bay yếm đào chẳng nỡ quay đi Để anh đêm ấy ngủ mê Một trăm chiếc yếm bay về đầm sen Yếm đào gập cánh làm sen Bao nhiêu sợi nắng hôn lên cánh hồng Ghen gì ghen nhức cả lòng Nắng gì nắng quái lặn trong yếm đào Mình ơi mình nhớ yếm đào mình ơi Nghe tại
http://www.studentkgu.vn/music/song/id_822/
Tags: Bùi Thanh Huyền
| Trang:
|
|
3 |
|
|
|