ThuKK
PROFILE   THƯ VIỆN ẢNH   BLOGS   LƯU BÚT   BẠN BÈ   FAVORITES   VIDEO  
 


Đang xem 19 - 27 của tổng số 39 Blogs.




CÁI HỐ VÀ NHỮNG CHI TIẾT MÁY
Ngày đăng 08/06/2013 15:20:25

     

                              CÁI HỐ VÀ NHỮNG CHI TIẾT MÁY


Hôm ấy tôi đang ngồi trong kho cập nhật lại một số mặt hàng, thì Toni xuất hiện. Cậu đến như một cơn lốc, chạy lại phía tôi, giống người ta bắt được vật quý, đang bỏ công lùng kiếm.

- Đây rồi, đi ! Kim My sang đây một chút. Toni, cậu dược trung chẳng thèm hỏi gì, nắm cánh tay tôi mà kéo.

- Ơ, cái cậu này, đi đâu ? Tôi ngạc nhiên la lên.

- Cứ đi rồi sẽ biết.

Tôi chẳng hiểu đâu đuôi ra sao, bước vội theo Toni.

Toni là một thanh niên con bố Ý, mẹ Đức. Cậu thân với tôi cũng xuất phát từ bóng đá. Hai cô cháu gặp nhau là ríu rít chuyện trò. Nếu là người khác, bỗng dưng kéo tuột tôi đi thế này, đời nào tôi chịu.

Toni dẫn tôi sang phân môn Granulierung ( Granulation), nơi sàng bột thuốc thành những hạt thật mịn, để chuyển sang khâu Tablettierung (Tableting) dập viên. Ở đây, bên cạnh cỗ máy, ba kỹ thuật viên cơ-điện đã đứng đó tự bao giờ.

- Kim My, nhìn này, dưới đáy của hốc có năm chi tiết nhỏ bị rớt xuống. Tay mày nhỏ, thử xem liệu có lấy được chúng lên không.

- Được ! Tay mày nhỏ mà. Một cậu dược trung khác bước vào phụ họa.

- Mày thử đi ! Tôi hơi khó chịu với cái giọng vừa cất lên.

- Tay mày cũng không lớn hơn tay tao lắm đâu. Tôi quay sang cậu ném một bực mình.


Đấy là một cái hố sâu lát nhẵn nhụi và rất sạch. Người ta đặt chìm vào dưới đó một cỗ máy với vô số những cái dây cáp lớn, được bó gọn lại. Khi máy vào hoạt động, trước tiên nắp của hốc máy phải được đóng lại. Để cho an toàn, muốn đóng được nắp, thì phần trong hốc máy không được phép chứa dị vật. Phải lấy chúng lên khỏi hốc. Hai nữa, những chi tiết ấy không thể thiếu cho lắp ráp ở các công đoạn nằm trên băng chuyền.

- Bọn mày có cục nam châm ở đây chứ ? ! Tôi hỏi năm thanh niên đang đứng trước mặt tôi.

- Những chi tiết này không phải tất cả đều là kim loại. Chúng bằng chất dẻo và nhựa cứng cao cấp. Frank Berger, cậu Mechaniker chính, hiểu ý tôi hỏi, trả lời.

Tôi nhìn lại cái hố sâu oái ăm. Trừ phần thể tích mà cỗ máy và bó dây cáp chiếm, không gian còn lại rất hẹp. Phải rất khéo léo khi kẹp những chi tiết nhỏ xíu ấy bằng một dụng cụ hoặc một phương tiện nào đó, để lấy chúng lên. Tôi áng bằng mắt, cái hố ấy có dễ sâu đến một mét.

Đúng là cần một cánh tay rất nhỏ. Nhưng tôi đâu đến nỗi khờ để cho cánh tay mình xuống đó. Chợt tôi nhớ đến nó, cái que sắt ấy. Chính nó, cái cánh tay nhỏ mà tôi cần đến lúc này. Có một lần để ý, tôi thấy cô quét dọn công ty dấu nó sau cái máy giặt khăn lau. À, tao sẽ tìm ra mày. Bụng bảo dạ, tôi thầm nghĩ. Tôi bỏ đám các cậu thanh niên, chạy ra hướng máy giặt.

- Ê, sao thế, đi luôn một nước, không nói năng gì, Kim My ! Toni nhìn theo tôi với một câu trách cứ.

- Tao sẽ quay lại ngay.

Tôi ra sau dãy máy giặt, chẳng có cái que nào hết. Thế này thì còn cơm cháo gì. Tôi chạy xuống phòng cuối dãy hành lang. Ông thợ già đang cho bột thuốc ra Công-ten-nơ.

- Mày cần gì, Kim My. Bác quay ra hỏi tôi.

- Một cái que dài chừng này. Tôi giang tay ra phác họa cái độ dài ấy.

- A, đây rồi. Tôi mừng quýnh cả lên. Một cây móc khá dài, treo lủng lẳng trên dàn chứa đồ.

- Lại giở trò chơi hấp dẫn gì đây, Kim My ? Bác thợ tò mò theo dõi nãy giờ.

- Ông có băng keo chứ ? Miệng hỏi, nhưng chân tôi đã bước vào văn phòng phía sau.

- Cạnh cuốn lịch ấy ! Bác nói với vào trong một câu cho tôi hay.Tôi lấy băng keo cuốn vào phần đầu của cây móc. Sau đó vẫn dùng băng keo ấy, nhưng bây giờ cuốn vào móc sao cho phần dính của băng keo quay ra. Rồi. Cầm cây móc sắt, tôi chạy như bay về chỗ hốc máy. Họ vẫn ở đây, có lẽ vẫn đợi tôi chăng ?

Vừa thấy bóng tôi, Toni liền reo lên:

- Tao đã bảo mà, thế nào Kim My cũng quay lại.

- Chiếu dùm đèn pin xuống đáy hốc đi, Toni ! Tôi lên giọng.


Nằm phủ phục kề vào miệng hố máy, tôi nghiêng bả vai xuống theo hướng cây móc. Bây giờ phải nhoai ra phía sau một chút, đặng tia được tầm nhìn vào những chi tiết bé xíu kia. Tôi nhúng sâu cây móc, đến lúc chạm đáy, khẽ khàng, nhẹ nhàng trong ngưng thở, từ từ kéo que lên.

Ba chi tiết máy đã được dính vào đầu móc. He, he...

Cả bọn từ nãy cũng đứng không cựa quậy, hồi hộp theo dõi.

- Kim My, bravo ! Chúng nó la lên vì mừng quá thể.

- Từ từ, còn hai thằng nhóc nữa cơ. Tôi khựng các cậu lại.

- Tao đã bảo mà, Kim My nó làm được quá đi. Toni được dịp một tấc đến trời.

Dính nốt hai chi tiết máy còn lại vào cây móc, tôi kéo chúng lên với một tự hào khôn xiết.

Cầm năm chi tiết nhỏ ấy trên tay, Frank Berger đùa:

- Cho năm thằng này vào viện bảo tàng. Ai bảo bướng.

- Kim My ! Đúng thật là bàn tay vàng. Tuyệt lắm !


Bây giờ tôi mới nhìn lại cả năm cậu thanh niên. Cậu nào cậu nấy to cao vạm vỡ, có đứa trẻ chỉ bằng nửa tuổi tôi.

Thế mà chẳng chịu động não, chẳng chịu nghĩ ngợi, phải quậy lên chứ, để tìm cho ra một lời giải, một lối thoát. Chỉ trong một phạm vi nhỏ bé như hãng này, nếu cứ đứng đợi, ngây ra như một đàn ngỗng, trần trừ, không chủ động, không chịu sáng tạo, không chịu động não, suy gẫm và thử với các khả năng...Thì ngày sẽ hết, thời gian sẽ qua đi. Lương sẽ trả không cho hàng loạt nhân viên khác trong dây chuyền sản xuất, vì máy không thể vào hoạt động. Sản phẩm cho ra chỉ là con số không.

Rộng hơn, nếu là một tiểu bang, một thủ phủ hay một quốc gia. Những "hố sâu" kia sẽ nằm chình ình mãi trong đợi chờ, lừng chừng, nấn ná, lưỡng lự, đợi người cầm lái. Hậu quả sẽ bi đát đến nhường nào. Những hố sâu ấy sẽ kéo xuống ngày một sâu hơn, thê thảm nữa.

Còn những con thú hoang ? Khi chúng không may bị sập bẫy ? Chúng không chịu thế đâu. Chúng sẽ vùng vẫy, giãy giụa, lồng lộn và gầm rú cho tan nát, dù lông da có bị trầy tróc, trần trụi, thân thể có khi bị thương tích, què quặt. Chúng vẫn cố và hy vọng đến một sống còn, đúng với bản năng sinh tồn tạo hóa đã dành.


Cologne 04.06.2013


 


MỘT TRẬN ĐẦY QUYẾN RŨ TRÊN SÂN WEMBLEY
Ngày đăng 26/05/2013 06:33:38


 

MỘT TRẬN ĐẦY QUYẾN RŨ TRÊN SÂN Wembley 

Đêm nay, khán thính giả toàn cầu được chứng kiến trận trung kết Champions-League của 2 đội Đức Borussia Dortmund & Bayern München trên sân cỏ Wembley. 
Có thể thấy ngay sân vận động đầy nghịt người xem, không còn lấy một ghế trống. Màu áo vàng tươi roi rói của Fans cho Borussia Dortmund trải rộng trên các hàng ghế, khiến cho khán giả truyền hình có cảm giác đấy là những vạt nắng rực rỡ của mùa hè châu Âu đang ngự trị nơi đây, tại London đầy những sương mù này. Bayern München mang áo màu đỏ. Đúng là màu cờ sắc áo ! Cả một biển người rừng rực, chói chang với đủ sắc màu. Mở màn khai mạc cho trận đấu hôm nay là một chương trình được thiết kế rất đặc sắc, hấp dẫn. 
     Ngay ở phút thứ 10, thứ 13 các cầu thủ Blaszczykowski & Lewandowski của Borussia luôn tìm cách ghi bàn thắng. Đến phút thứ 14, lần nữa Blaszczykowski sút bóng rất mạnh vào khung thành Bayern München, nhưng gôn Neuer nhanh như cắt đã xoạc chân, kịp hất bóng ra ngoài. Neuer ! Anh thật sự là một thủ môn cừ khôi. 
Liên tục ở các phút thứ 18, rồi 21, Marco Reus mang áo số 11, tìm cách ghi bàn thắng cho Borussia, nhưng đều bị thủ môn Neuer hất được bóng ra ngoài. Neuer ! Anh chính là người cứu cánh số một cho Bayern München. 
     Sang phút thứ 25, một tấn công đầu tiên của Bayern München, cú đánh đầu của cầu thủ mang áo số 9 không thành vì gôn Borussia đã hất được bóng ra. 
Đến phút thứ 29, Robben mang áo số 10, một mình trước khung thành Borussia , nhưng anh đã bỏ lỡ cơ hội vì một đường bóng không chính xác. 
Gần suốt hiệp một, cầu thủ Borussia Dortmund làm chủ sân bóng và liên tục tấn công. Khung thành Bayern München quả thật nửa đầu hiệp này bị chao đảo rõ rệt. Đêm nay, đến thời điểm này, Borussia Dortmun hầu như làm vô hiệu hóa rất nhiều các danh thủ của Bayern München. Thần tượng của tôi Thomas Müller, rồi tiền vệ Schweinsteiger và đội trưởng Philipp Lahm, họ đâu hết cả rồi ?! 
Sang đến phút thứ 36, lần nữa Robben mang áo số 10, lại bỏ lỡ cơ hội làm bàn. Tiếp đến quả phạt góc, anh truyền bóng cho Müller , nhưng cú đánh đầu của Müller không thành. 
Bây giờ, cả hai HLV Jürgen Klopp của Borussia Dortmund và Jupp Heynckes của Bayern München đều đã rời khỏi hàng ghế ngồi, chạy ra rìa sân cỏ, đứng đó với những lo âu, hồi hộp.
Đã sắp hết hiệp một, tỷ số vẫn giữ nguyên 0 đều. 
Thật sự đêm nay trên sân cỏ, tôi đánh giá cao Ribery mang áo số 7 của đội Bayern München. Anh chiến đấu và lăn lộn cho đội nhà như một con mãnh thú. 
Trên cao nhất của các hàng ghế danh dự, khán giả kịp nhìn thấy nữ thủ tướng  Đức Angela Merkel ngồi cạnh Platini. Đột nhiên khiến tôi nhớ lại trong một trận tranh cúp thế giới, lúc ấy đội tuyển Đức - cái cỗ xe tăng già cổ lỗ đang bị sa lầy. Chợt giọng bình luận viên vang lên thật to, thật trịnh trọng, đầy ngưỡng mộ: " Sao không xuất hiện một Platini của Đức cho chúng ta ?!" 
Tôi ngắm lại Jürgen Klopp, HLV Borussia Dortmund.  Hôm nay trông anh gày sọp hẳn, bao lo âu hằn trên nét mặt. Giới hâm mộ bóng đá Đức, không riêng phụ nữ, ai cũng ngưỡng mộ anh, một HLV đáng tin cậy. 
     Sang hiệp hai, vào phút thứ 60, Robben mang áo số 10, truyền bóng cho tiền đạo Mario Mandžukić. Cầu thủ mang áo số 9 này nhanh như cắt đã gảy bóng thật đẹp mắt vào khung thành Borussia Dortmund, ghi bàn thắng đầu tiên cho Bayern München trong trận trung kết đêm nay, đưa tỷ số của trận đấu lên 1-0. 
Cả một rừng người với màu đỏ của Fans Münic dậy lên trong tiếng reo hò. Khí thế sôi sục của trận đấu đã tiếp thêm sinh lực cho cả hai đội. Phấn khích thật sự đã kích động tinh thần các cầu thủ trên sân cỏ cho trận trung kết một mất, một còn. Bayern München đang lấy lại phong độ của mình.
Đến phút thứ 67, trung vệ Dante của Bayern München, người mà ở hiệp trước đã nhận một thẻ vàng, nay lại phạm lỗi trong vòng cấm địa. Cơ may cho Borussia đã đến. Phạt 11m ! Neuer, gôn Bayern München đã dự đoán nhầm đường bóng của đối phương. Tiền vệ Gündoğan mang áo số 8 ghi bàn thắng thứ nhất cho Borussia Dortmund, nâng tỷ số lên 1:1. 
Tempo của trận đấu dâng lên ở cả hai phía. HLV Jürgen Klopp vung một cánh tay lên không trung, thể hiện một quả quyết của kẻ chiến thắng. 
Phút thứ 76, Alaba của Bayern München sút rất căng với bán kính chừng 25m, hy vọng ghi bàn thắng thứ hai cho Münic, nhưng gôn của Borussia, người đeo băng đội trưởng đã hẩy được bóng ra. 
Bây giờ, Bayern München đang ở thế làm chủ sân cỏ. Müller lại bỏ lỡ cơ hội, mặc dù trước khung thành Borussia lúc này đang rất thoáng. Theo tôi, có lẽ đêm nay không dành cho anh. 
       Tiếng kèn hiệu, nhịp trống cùng với tiếng hát trầm bổng của Fans cho Münic lúc này mạnh lên gấp bội. Tôi có một cảm giác, hình như Borussia Dortmund đã khịu xuống trước sức tấn công của Bayern München. 
Đến phút thứ 89, ôi con số 89 trong Bóng đá, thật là thần tiên, thật là ma quái. Robben mang áo số 10 vượt qua 4 cầu thủ áo vàng, lướt qua mặt gôn Weidenfeller sút bóng vào lưới với một kỹ xảo cực kỳ đẹp mắt. Quả bóng từ từ lăn vào lòng khung thành, ghi bàn thắng thứ hai cho Münic, nâng tỷ số trận đấu lên 2-1. Kết thúc trận trung kết Wembley đêm nay trong tiếng hò reo vang dậy của khán thính giả trên sân và trước màn hình toàn cầu. 

Một trận Đức đối Đức thật sự ngoạn mục. 
Dù Bayern München đã thắng đêm nay như nhiều dự kiến. Dù Bayern München là ông vua của bóng đá châu Âu. Dù Bayern München từ trước tới giờ vẫn chiếm được nhiều ưu ái nhất mà tôi dành cho họ - những thiên thần trên sân cỏ của tôi.
Nhưng tôi vẫn muốn nói một điều: Đêm nay, Borussia Dortmun mới là đội chơi hết mình, với một thế mạnh của lối chơi rất mới và niềm tin sắt đá. Nói đếnthành tựu của Borussia trong những năm này, không thể không nói đến công sức rất lớn, có vai trò quyết định của HLV Jürgen Klopp. 

Bóng đá là một chuỗi bất ngờ, nhiều mong đợi. Cũng như các môn thể thao khác, nó rất vô tư, rất hồn nhiên, trong sáng và khách quan. Không hề có sự quyết định của bất kỳ một thế lực nào ở bên ngoài. Tuyệt thật! 


Cologne 26.05.2013


HAI CÁI GƯƠNG
Ngày đăng 23/05/2013 23:11:06

      

        HAI CÁI GƯƠNG

 

Mỗi khi dậy sớm đi làm, em thường sửa soạn trang điểm trước cái gương này.

Nó là một cái gương hình chữ nhật, một chiều chừng 13, 14 phân, chiều kia lớn lắm cũng chỉ 18 phân, rất bình thường như những cái gương giản dị khác.

Và em không hề thích nó chút nào.

Em cau có, bực bội và hằn học nhìn vào cái gương ấy, mỗi lúc vừa thức giấc. Em chê nó, em không hài lòng với mình trong ấy, tại cái gương quỷ. Sao em không ra ngắm mình ở cái gương lớn kia, treo trong phòng tắm. Hay là soi mình ở đây này, trong cái gương hình bầu dục khung bằng đồng được đánh bóng loáng, gắn rất trịnh trọng ngoài hành lang kia.

Em nói, khi bắt đầu vào trang điểm, sửa soạn cho một ngày mới, em thường ngồi đây, ngay bên bàn viết, với cái gương khung nhựa có chân ấy. Em sẽ đặt được nó trên mặt bàn viết, để mắt có thể canh chừng vào cái cô bé IPad bên cạnh, ngóng tin thư và xem lướt trên các trang WEB được. Còn nếu đứng trước những gương lớn,  là chỉ khi nào em đã thay xong đồ, ngắm nghía mình lần nữa trong gương, rồi nhoẻn một nụ cười ưng ý với cái bóng dáng quen thuộc ấy.

Có lần tôi hỏi nhẹ nhàng:

- Không ưng thì bỏ cái gương nhỏ đó đi, tại sao phải cần đến nó làm gì ?!

- Cái khác thế vào cũng vậy à chị ơi.

- Nó khiến em phát bẳn cả người, em kể tiếp với cái giọng còn hằn học.

Rửa mặt đánh răng rồi, chị vào đây, ngồi thử  xuống mà coi. Chị thấy gì? Một khuôn mặt ngái ngủ, mệt mỏi, xanh xao vì thức khuya. Mắt  thâm quầng, mí sụp xuống. Những vết chân chim khía tia lia ở hai đuôi mắt. Rồi kìa, biết bao tàn nhang, trứng cá, những mụn nhỏ li ti khác nữa... Chúng hiện lên mồn một trên cái gương khùng này. Chị coi đi, rồi chị thấy y chang lời em tả. Em vùng vằng với gương và ném ra một loạt giải thích cho tôi.

- Thế còn những gương lớn ngoài kia ? Khi em ra đó lúc đã bảnh chọe, quần áo xông xênh, tóc tai thẳng thóm, thì em hài lòng? Phải vậy không ?

Tôi mang hình ảnh của một cái gương khác ra "cài" em, coi em sẽ trả  lời thế nào.

- Chị ơi, đúng là như thế. Em reo lên như vừa gặp được đồng minh.

- Dù vội ghê lắm, trước lúc ra khỏi nhà, em vẫn nấn ná trước cái gương lớn này một, hai phút. Thật là hài lòng, thật là mỹ mãn chị ạ. Như hồi trước, bà nội sẽ lại nói: " Cái gương này nịnh mặt quá !".

Nhưng mà nó đẹp thật. Em thấy gương mặt mình ửng hồng, thoáng một chút nâu của những cô gái Tây ban nha. Đôi môi đã trở lại với cái gợi cảm của những đêm vũ hội, nhờ màu hồng thắm của son. Còn mắt em, chị ơi nó chẳng có cái kiểu hùm hụp và ngơ ngác, mệt mỏi như trong cái gương nhỏ trên bàn kia đâu. Hoàn toàn không. Chị ra đây, nhìn em trong gương đi.  Một đôi mắt to rất long lanh, với hai hàng mi đen dày dặn, quyến rũ. Em không tìm được một hạt nhỏ nào lăn tăn gợn trên da mặt mình, như lúc trước em đã thấy chúng trong cái gương nhỏ. Chị ơi, tất cả thật là thần tiên, khi em ngắm mình trong cái gương lớn, trước lúc rời khỏi nhà. Ôi cái gương lớn này, nó tựa như một cái gương thần.

 

Vâng, sự thật trụi trần có bao giờ được ưu ái, nâng niu.

Đôi khi, được ngưỡng mộ và trân trọng lại là cái vỏ khoác bên ngoài của nó.


Cologne 23.05.2013


 





 


MOTHER'S DAY
Ngày đăng 12/05/2013 03:16:09



       NHÂN DỊP MOTHER'S DAY, XIN KÍNH CHÚC CÁC BÀ MẸ HỘI KGU  

                                   HẠNH PHÚC - SỨC KHỎE & HÀI LÒNG

   

            ...NHƯ LÀ CHỈ MỘT MẸ THÔI

 (Tôi không coi đây là một bài thơ, mà chỉ là những dòng tâm sự. Vì thế, nó nằm lại trang này)

 

"Cánh cò cõng nắng cõng mưa

 Mẹ tôi cõng cả bốn mùa gió sương"...


Câu thơ gieo vào lòng tôi

Đong đầy những thương cùng nhớ

Cuộc đời rong rêu, bể sở

Mẹ tát đã cạn lực rồi


Từ thưở mười bảy tuổi xuân             

Thăng trầm suốt hai cuộc chiến

Mẹ chồng với năm con dại

Tảo tần thân Mẹ xác gầy.


Nuôi tôi với đàn em nhỏ

Lớn khôn nay đã thành người

Tháng, năm, măng rừng, rau núi *

Đặng tôi bú sữa Mẹ thơm.


Bao đêm đèn chong Mẹ  thức

Canh khuya tôi học ôn thi

Mẹ chờ tôi về trước cổng

Hỏi bài tôi viết được gì.


Ngày tôi đón con ra đời

Một tay Mẹ chăm Mẹ bẵm

Đêm đêm ầu ơ tiếng Mẹ

Cá chuối đắm đuối mấy đời.


 Ngày xưa lúc đói, lúc thèm

 Mẹ nhường miếng ngon, miếng nạc

 Bây giờ mâm cao thịnh soạn

 Răng long, miệng móm. Mẹ ơi!


Hôm nay tóc con cũng bạc

Đã ngót sáu chục tuổi rồi

Ngắm nhìn mái đầu Mẹ bạc

Gạt vội những giọt lệ rơi.


Ngày xưa thanh cao, thẳng thóm

Bây giờ còng rạp, lưng oằn

Mẹ như ngọn đèn bấc lụi

Cạn dầu, kiệt sức, Mẹ tôi.


Với một rừng hoa, một biển quà

Dâng biếu Mẹ, nhân Ngày Các Mẹ

Chúng sẽ đều vô cùng nhỏ bé

Mẹ của con vỹ đại hơn nhiều.


*Năm 1954, lúc mang tôi trong bụng, mẹ tôi ở trên chiến khu Tuyên Quang.


Cologne 11.05.2013


 

 

 

 


NGỌN LỬA BẤT KHUẤT
Ngày đăng 05/05/2013 19:44:42

           

                 

Tháng Sáu năm nay, Giáo hội Phật giáo Việt Nam

sẽ  làm lễ trọng thể kỷ niệm lần thứ 50 ngày Hòa

thượng Thích Quảng Đức tự thiêu. Xin gửi tới Bạn

đọc một số hình ảnh lịch sử ấy.




HÒA THƯỢNG THÍCH QUẢNG ĐỨC TỰ THIÊU


Dưới đây là một số ảnh do phóng viên Malcome Browne, văn phòng đại diện

AP tại Việt Nam chụp diễn tiến cuộc tự thiêu lịch sử của Hòa Thượng Thích

Quảng Đức vào 10 giờ sáng ngày Chủ Nhật 11 tháng 6 năm 1963.

Cùng có mặt tại hiện trường với Browne là David Halberstam lúc đó là

phóng viên trẻ của báo The New York Times. Halberstam cùng nhận

giải thưởng Pulitzer năm 1964 với Browne nhờ bài báo nói về sự kiện này.


 

Chư tăng ni làm lễ tại chùa Phật Bửu Tự, do Hòa thượng

Thích Minh Trực tổ chức, tại đường Cao Thắng, Quận 3 Sài Gòn.




Sau khi xong khóa lễ, chư tăng ni xuống đường trực chỉ đi về phía

ngã tư Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt. Chiếc xe Austin của cư sĩ

Trần Quang Thuận chở HT. Thích Quảng Đức (ngồi sau) và thầy Thích

Trí Minh (ngồi trước)-theo lời thuật của Hòa thượng Thích Đức Nghiệp.





Chư tăng ni vừa đi vừa niệm Phật, dân

chúng và trẻ em hiếu kỳ đứng hai bên đường xem.



Đại Đức Thích Chơn Ngữ tưới xăng lên đầu và thân mình Hòa thượng Thích Quảng Đức. "Tay trái tôi xách thùng xăng, tay mặt tôi dìu Ngài bước ra xe và mời Ngài ngồi xuống. Ngài ngồi "Kiết Già" tay mặt đặt lên tay trái. Tôi cầm thùng xăng đáng lẽ tưới lên vai Ngài, nhưng vì hốt hoảng lo sợ mật vụ tới nên đã đổ xăng từ đầu Ngài trở xuống. Ngài mở hộp diêm rút 5, 6 que rồi quẹt mạnh. Lửa tức tốc bừng cháy đốt ngay thân xác Ngài như một pho tượng trong khi các tăng ni quỳ xuống vừa khóc vừa niệm : A Di Đà Phật." (Đại đức Thích Chơn Ngữ thuật lại).




Hình số 2 (phía bên phải) trong loạt hình 9 tấm bên dưới được phóng

lớn chỉ rõ Đại đức Thích Chân Ngữ đã để thùng xăng xuống cách Ngài

khoảng một mét rồi bước vội về phía các Tăng Ni, để Ngài ngồi lại

một mình trên vũng xăng lênh láng.



 

Ảnh của Malcolm Browne đoạt giải World Press Photo năm 1963. Bức ảnh gây xúc động đến nỗi Tổng thống Mỹ lúc đó là John F. Kennedy phải thốt lên :

"Không một bức ảnh thời sự nào trong lịch sử thế giới lại tạo ra nhiều cảm xúc như thế !"  Mới đây, trong danh sách các ảnh thời sự vĩ đại nhất mọi thời đại, do báo New Statesman (Anh) công bố, bức ảnh này của Malcolm Browne được xếp thứ hai (bức ảnh phóng viên Nick Út chụp cô bé 9 tuổi Kim Phúc bị phỏng do bom napalm xếp đầu danh sách).


 

Lửa tiếp tục cháy. Can xăng bị nóng nên lật nghiêng. Tiếng niệm Phật

rất não nùng thê thảm trong lúc ngọn lửa càng bốc cao, phủ kín cả người

Ngài, nhưng Ngài vẫn ngồi vững như bàn thạch chấp hai tay trước ngực.

(Đại đức Thích Chơn Ngữ thuật lại)


 

Hòa Thượng tiếp tục ngồi thiền định. Can xăng bị nóng nên lật nghiêng


"Sau 7 phút toàn thân Ngài ngã xuống nhưng hai tay vẫn còn chắp trên ngực. Xung quanh các tăng ni vừa bái lạy vừa khóc, vừa niệm Phật, nhưng có một người vẫn đứng thẳng như một trụ đá, không khóc, nét mặt rất đau thương đến độ trông rất lạnh lùng, chấp hai tay nhìn thẳng vào thân xác cháy đen của Ngài Quảng Đức. Đó là Thượng tọa Thích Tâm Châu mà nay là Hòa thượng tu hành tại nước Pháp" [Đại đức Thích Chơn Ngữ thuật lại]. (Hiện nay, Hòa Thượng Thích Tâm Châu là Thượng Thủ Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam trên Thế Giới và đang trụ trì Tổ Đình Từ Quang, Montreal, Canada - Ghi chú của người viết)

Cùng có mặt tại hiện trường với Browne là David Halberstam lúc đó là phóng viên trẻ của báo The New York Times . Halberstam cùng nhận giải thưởng Pulitzer năm 1964 với Browne nhờ bài báo nói về sự kiện này. Halberstam viết : "Tôi không muốn nhìn thấy cảnh đó thêm một lần nữa, một lần đã là quá đủ... Tôi đã quá sốc, không thể đưa ra bất cứ câu hỏi gì, thậm chí không thể nghĩ gì được. Khi ông ấy tự thiêu, ông ấy không hề cử động, không rên la, cái vẻ ngoài điềm tĩnh của ông trái ngược hẳn với đám đông nức nở xung quanh". Trong ảnh : Hòa thượng đổ xuống đường trong ngọn lửa vẫn bùng cháy.


                 

                    Tượng Bồ tát Thích Quảng Đức


Lời thuật lại của những chứng nhân lịch sử hôm ấy như Hòa Thượng Thích Đức Nghiệp, cựu Đại Đức Thích Chơn Ngữ và cựu nhiếp anh gia Nguyễn Văn Thông đều thấy và kể lại rằng "Ngài mở hộp diêm rút 5, 6 que rồi quẹt mạnh". Sự kiện này được chứng minh bởi chín tấm hình đen trắng bấm liên tục của thông tín viên Malcolm Browne chụp từ cùng một góc độ nhìn, lấy chiếc xe Austin làm nền hình, ghi lại khá chi tiết và trung thực diễn tiến động thái tự thiêu của Hòa thượng Thích Quảng Đức, đặc biệt trong một tấm hình (ảnh số 2), Đại Đức Chơn Ngữ đã bước đi ra xa về phía các chư Tăng Ni, để lại Hòa thượng Thích Quảng Đức một mình tìm cách tự quẹt diêm giữa vũng xăng lênh láng.

Malcolm Browne : 1931 - 2012



Malcolm Browne (1931-2012), phóng viên duy nhất của AP (Associates Press) có mặt tại ngã tư Phan Đình Phùng và Lê Văn Duyệt. Tấm hình mà Malcolm Browne chụp đã xuất hiện trên trang nhất toàn thế giới khiến Tòa Bạch Ốc rùng mình và TổngThống Kennedy đã phải ra lệnh tái lượng giá chính sách đối với Việt Nam và chỉ thị Đại Sứ Henry Cabot Lodge qua nhận nhiệm sở ở Sài Gòn. Ông Malcolm Browne mất vào Thứ Hai 27/8/2012 tại bệnh viện New Hampshire, thọ 81 tuổi.

 

                                HÒA THƯỢNG THÍCH QUẢNG ĐỨC TỰ THIÊU

Tags: Khanht


BÁC XE
Ngày đăng 01/05/2013 04:13:46

       Viết tặng những người phu xe,

       nhân ngày Quốc tế Lao động.          

 

       

                                 BÁC XE 

Hà nội những năm thập niên 40. 
Ngõ Văn Chương với những dãy nhà lá lụp xụp, xác xơ, tiêu điều, dựa vào nhau giống một cảnh chợ chiều. Phần đông là dân nghèo thành thị. Đàn bà thì buôn thúng bán mẹt, đàn ông chạy xe cho các chủ, hoặc làm thuê ở các tiệm tạp hóa trên phố. Buổi đực, buổi cái. Có việc thì làm oải lưng, không có việc thì về nằm khoèo, uống nước suông. 
Ông bà trẻ tôi thì có khá hơn. Ông có cái xe khách nhỏ cà khổ, mua được của chủ tây cũ. Cũng chỉ vận tải được quanh quanh Hà nội, Mơ, Vọng, Hà Đông. Cả người cả xe đều hom hem, tập tàng, nên chả bao giờ dám vươn tới đèo heo hút gió như mấy phường xe khách, xe tải lớn. Tiếng là chủ xe thế thôi, chứ ông trẻ nợ đìa ra kia kìa. Ông giật tạm, vay mượn khắp cả họ mạc hai bên. Quanh năm tứ thời, ông trẻ đánh bộ vét cà rỉ cho đúng cái mã là "ông chủ", ra đường ai cũng ngỡ hào nhoáng lắm. Công chính là ở tay bà trẻ tôi, chăm bẵm cho bộ cánh ấy, được sạch, được bền. Lỡ mà nó có toạc, có rách thì khốn nạn. May mới bây giờ chả phải dễ gì ở cái thời đắt cắt cổ này. 
       Chiều tối hôm ấy cơm nước vừa xong, thì nhà ông bà trẻ có khách. A, thì ra bác Xe. Hàng xóm quen gọi thế từ bao giờ, vì bác ấy chạy xe xích lô. 
- Ông bà đã xơi cơm chưa ạ ? Bác Xe chào rõ to từ ngoài sân. 
- Bác đã xong bữa rồi ư, mà sang thăm tôi sớm thế ? Ông trẻ chế thêm nước vào cái ấm chuyên, ngoảnh ra nhìn người đàn ông đang đập đôi bàn chân trước bậc tam cấp, để rũ bẩn. Bác ấy tên thật là Dín, người Thủy nguyên, Hải phòng, lên Hà nội đã lâu lắm, từ dạo còn trai trẻ. Mới ngoài bốn mươi mà nom bác ấy khọm quá. Tóc ngả trắng, người hom hem, nhất là đôi mắt trũng xuống như hai cái hốc nhỏ, chứa đầy những lo âu, mỏi mệt. 
- Con ăn rồi ông ạ. Ăn thì có bao nhiêu đâu, loáng cái là xong. Tối nay nhà con khao nồi cháo hến, ăn cho mát. 
- Dạo này bác đông khách chứ? Ông trẻ kéo cái ghế mời bác Xe. 
- Chả có đâu ông ạ, ế lắm. Bác Xe ghé xuống ngồi, đưa mắt nhìn ông trẻ. 
- Con sang xin ông một chân phụ xe với, ông có thương thì nhận cho con có việc. Cả xóm biết ông bà ăn ở đức độ, con mới dám thưa. 
Bác Xe nói nhỏ đủ để ông trẻ nghe được. 
Ông trẻ ngừng tay mồi thuốc vào điếu, ngắm bác Xe. Khốn nạn, bác ấy hóp đi nhiều thật so với năm nào ông bà trẻ dọn về đây. Người dáng dấp bé nhỏ, mà trên vai nặng gánh gia đình. Bác gái chả làm ăn buôn bán gì được, chỉ quây vào với đàn con sáu đứa. Cũng có dăm ba khi đi gánh nước thuê cho mấy nhà làm hàng xáo. Nhưng vợ chồng ăn ở với nhau tình nghĩa lắm. Cấm có ai nghe được hai vợ chồng bác Xe to tiếng, cãi vã nhau lấy một lời. Thi thoảng, ông trẻ vẫn bảo bà trẻ: 
- Những cái rau dưa, măng tươi nào ế quá, bán chả được, bà hỏi thử xem bên bác Xe có lấy về xào xáo cho lũ con nó không nhé. 
Bà trẻ tôi bán măng tươi với vài thứ vặt . Mà phần lớn là bán chịu cho khách quen trong xóm. Đến đầu tháng, các bà các cô mới có lương của chồng để trả tiền. 
Ông trẻ đưa tách trà vào tay bác Xe, rồi chậm rãi: 
- Bác Dín này. Ông trẻ gọi đúng tên ruột của bác ấy. 
- Tôi biết bác, biết gia cảnh của bác lắm, nhưng chưa thể nhận bác vào làm được. Hiện tôi vẫn có anh lơ xe. Mà cũng chẳng khá khẩm gì, nhiều tháng phải khất lương anh ấy đấy. Bác cố một thời gian nữa đi. Có khi tôi nhờ cánh xe khách đường dài, xe chạy mãi mạn ngược cơ, nhận bác vào phụ việc. 
Mặt bác Xe đã rạng lên, đặt chút hy vọng vào cái "có khi" mà ông trẻ vừa gợi ý. 
Từ hôm sau, bác Xe vẫn đạp xích lô như cũ. 
Tinh mơ, bác ăn vội mấy củ khoai vợ luộc đêm trước. Xúc miệng xong hớp trà, là bác lên phố. Đầu tiên tới nhà ông cai xe, người có dăm cái xích lô cho đám "xế" nghèo kiết xác như bác đến thuê. Ngày đầu thuê xe phải đặt cọc. Lúc ấy, xích lô có nhiều trong Nam, chứ ngoài Bắc này hãy còn khan lắm. Thế nên các chủ xe Hà nội vênh váo ra mặt. Bác Xe đã bán cái vườn dưới quê, tính mua đứt cái xích lô, nhưng chẳng đủ tiền. Bác đành phải thuê xe mỗi ngày. 
Từ hạ cho chí sang đông, chả bao giờ bác Xe có dép. Bác độc đi đất. Chân đạp đất, đầu đội cái mũ rách. Chân như thép được luyện, đạp lên đắng cay, cơ cực của cuộc đời, chỉ mưu cầu duy nhất có cơm cho con, có cái túp đừng bị dột để chui ra, chui vào.
Mùa hè, những trưa tháng sáu ta nó bức, nó nóng nực như hỏa thiêu trên đường nhựa. Ở nhà bác gái quạt rã cánh cho đám con nhỏ. Đói, nóng bức, chúng nó quấy quá thể. Trên phố, bác Xe rạp người xuống, lưng bác còng gập lại, lấy nốt chỗ sức trong cái thân còm, kéo cho xe hàng lên dốc.Cái nóng từ mặt đường hầm hập hắt lên, khiến khuôn mặt bác giờ đỏ gay, tóc ướt nhèm vì mồ hôi, bết lại thành tảng trên trán. Bác liếm đôi môi khô cong, như ruộng cằn bị hạn mong mưa. Thèm một bát nước chè xanh, cho mát ruột, mát gan. Bác không đạp nổi xe lên cái dốc phố này, vì hàng quá nặng. Nhưng bác thấy lòng mình nhẹ bẫng đi, vơi cả nhọc, lúc nghĩ đến lũ con có bìa đậu phụ với bát canh riêu trên mâm cơm chiều nay. Bác thở dốc một lúc, bặm môi lại, thót bụng vào - cái bụng vốn đã thót tự bao giờ, chỉ thấy hai mạng sườn, lấy sức dồn cho đôi cánh tay gầy guộc. Lên được dốc rồi ! Bác chả thiết vào bà cụ hàng nước dưới gốc đa kia làm bát nước chè xanh nữa. Lại hết đến hai xu chứ ít a. Uống lắm, chỉ tổ ra mồ hôi, chứ báu gì. 
Nhìn xuống đôi chân đất, bác giật cả mình: Nhựa đường bị nóng hun đúc, chảy ra, dính cả dưới lòng bàn chân bác. Bây giờ bác mới biết thế nào là bỏng. Bác bỏ xe, chạy lại vệ cỏ, ngồi phệt xuống, gỡ vội đám nhựa dưới gan bàn chân. 
Trong cả năm, có lẽ đỡ khổ nhất vào tiết tháng chín, tháng mười. Chứ mùa đông thì hơn gì. Rét cắt da, cắt thịt, lại gặp mưa phùn gió bấc, có mặc mấy cái áo tơi, cũng chả thấm tháp. Thương thân mình thì ít, bác xót xa lũ con và vợ ở nhà thì nhiều. Trong nhà cứ như ngoài sân. Gió thốc vào cửa trước, rồi gió bạt ra cửa sau. Đã rét lại thiếu ăn. Mà mùa đông, sao nó chóng đói thế. Đói nó mới càng rét tợn. Những đêm khát sữa, thằng cu con khóc ngằn ngặt. Sợ thầy nó bị mất ngủ, bác gái ẵm vội con ra ngõ. Bác Xe chả chịu được cái cảnh ấy, gọi giật vợ lại: 
- Có ôm thằng bé vào ngay không, ra ngõ để chết rét cả hai à?! 
Vợ bác chẳng bao giờ than thở một lời. Bác gái thương chồng lắm, nhưng có bao giờ biết an ủi bằng những lời ngọt ngào. 
- Để xem xem, cuối tháng mà khá, tôi mua thêm phên, liếp, chắn lại cái bức đằng sau. Ấm lên ngay ấy mà. 
Bác Xe quay mặt vào vách, co ro trong cái màn đụp, nới với một câu an ủi. 
      Cuối ngày làm việc, bác Xe phải nộp một đồng cho cai xe. Thu nhập hôm ấy mà nhỉnh hơn một đồng, thì phần ấy mới đến lượt bác. Những đồng tiền mỏng manh, còm cõi, nó dền dứ bác, nó chơi vơi trước tầm tay bác, như những cái bóng, rất ảo. Bác trông cả vào đấy, cho vợ cho con , cho chính cả cái thân bác nữa. 
Có hôm bác Xe đã nghĩ ra, hay mình mang thêm thằng cu lớn đi, nó phụ mình lúc có hàng nặng ? Năm nay nó đã 12. Nhưng ngộ nhỡ không có hàng, chẳng có khách, lại chơi dài ra, rồi tiền đâu bác lo cho hai xuất ăn trưa. Dù chỉ là khoanh sắn hay củ khoai. Lại tiền nước nôi dọc đường. Mà rồi thằng bé đâm khổ. Có nó, chả nỡ lòng nào ăn quấy ăn quá cho qua bữa. Thôi, mình cố một chút, có cực thì mình cũng đã quen rồi. 
      Thế nhưng cũng có hôm khá. Bác Xe ghé hàng bà trẻ, đon đả vui vẻ ra mặt: 
- Bà cho con một cân gạo nếp, nhà con nó làm xôi sắn thạo lắm. Cân cho con mấy lạng măng tươi, lấy cho con cái đằng mới nhá. Hôm nay con khao lũ trẻ bún măng bà ạ. Măng tươi non mỡ ra thế này, cứ xào qua lên rồi nấu canh với tí nước mắm, chả phải vẽ thịt thà. Ngon chán ra rồi. 
- Thế bác không lấy chỗ măng nứa cũ này à, tôi không tính tiền đâu. 
- Con biết bà vẫn thương lũ trẻ, nhưng hôm nay con trả được bà ạ. Hay bà để cho cánh nhà Sinh. Nhà nó có đến tuần nay chả được hột cơm vào bụng. 
Bà trẻ dừng tay, nhìn bác Xe. Trước mắt bà, một người đàn ông ốm nhẳng ốm nhèo, nghèo kiệt nghèo quệ với một lũ con đàn, mà vẫn thương, vẫn xót xa cho người hàng xóm cùng cảnh ngộ. Bà trẻ nhón thêm vài cây hành hoa vào gói măng cho bác Xe. 
      Rồi đến đêm ấy, đã hơn 12 giờ khuya , bà trẻ còn thức để thay nước ngâm măng. Nhìn ra đầu ngõ thấy vợ bác Xe bế cắp nách thằng cu con, đi cứ thẫn thờ như con mẹ dại. Bà vẫy bác gái lại hỏi: 
- Sao bác còn lanh thang ngoài ấy khuya thế. Sở cẩm nó đi tua mà nom thấy, nó lại lục vấn cho. 
- Con chờ nhà con đấy bà ạ. Giờ này rồi mà mãi chưa thấy về. Cơm canh nguội lạnh từ bao giờ. Khổ, đói rã họng ra còn đạp xe gì. 
- Hay bác trai phải cảm ở đâu. Bác đưa thằng bé đây tôi trông cho, lên phố xem nào, lên chỗ cai xe ấy. Đi quàng lên, kẻo nó khóc hết hơi. 
- Vâng, con nghe bà, con đi đây. Nhưng thằng lớn nó trông thằng cu con được bà ạ. 
Hôm ấy là một ngày vô cùng đen đủi đến cho bác Xe. Bác chả kiếm được hào nào, không có tiền nộp đủ cho cai xe, bác biết trông vào đâu. Đến hôm nay là lần thứ bao nhiêu trong tháng rồi. Lơ mơ, cai xe bắt con về làm không công cho nó thì còn xót chảy máu mắt... Bác Xe còn thiết gì đến ăn, với uống. Khuya rồi, nhưng bác chợt nghĩ ra: Đến ga Hàng Cỏ, giáp Tết này chắc hàng họ nhiều, có khi vớt được vài chuyến. 
Thế mà đúng. 
Sân ga đông như nêm. Nhưng sức vóc còm nhom, yếu ớt, bác Xe không lại được với đám trẻ và dân anh chị trong ga. Họ đánh nhau, tranh nhau, giành giật khách, giành giật hàng. Bác Xe đang hoang mang, chưa kịp định thần trước biển người hỗn loạn, thì cả một xe hàng đổ cái rầm. Vô phúc cho bác Xe, nó ụp cả vào người bác. Lúc tỉnh ra biết mình đang ở đâu, thì sân ga đã vắng hoe. Bác nằm đấy với cái chân gẫy. 
Thế là tiền mất tật mang. Nước mắt bác ướt đầm trên hai cái hố mắt sâu hoắm. Đêm trên sân ga vắng lặng, cái rét càng cứa vào chỗ chân đau. Cái cực, cái đắng cay găm sâu vào lòng bác phu xe . Một đêm đông cuối cùng cho nghiệp xích lô của bác. 

Sang tuần. Bác lết đến nhà cai xe. Chủ xe chẳng thèm chào hỏi, chỉ gọi bác Xe vào điểm chỉ tay trên một tờ giấy. Bao nhiêu tiền đặt cọc ban đầu lúc nhận xe cũng bị trừ nghiến. Khấu vào những ngày không bù được vốn trong tháng. 
Bác thất thểu ra về với cái chân gẫy chưa lành. 
Không có xích lô nào hết 
Chẳng bao giờ còn còng rạp lưng xuống mặt đường, để kéo hàng lên dốc. 
Từ hôm nay con sẽ không có cơm. Nhà sẽ không có gạo. Mà cũng chẳng có tấm phên, tấm liếp nào, để che cho cái bức đằng sau nữa. 
Gió sẽ vẫn thốc từng đợt vào nhà, mỗi khi cái rét cắt ruột tràn về... 

Sau tiếp quản thủ đô, mẹ tôi đưa bà trẻ về thăm xóm cũ - cái ngõ Văn Chương nghèo ngày xưa. Ông trẻ tôi mất sau một tai nạn xe, lúc ấy bác Xe vẫn còn cái nghiệp phu xe. 
Dân cư đã khác xưa lắm. Bà trẻ tôi hỏi đến bác Xe, thì bấy nhiêu người đều nói bác ấy đã bỏ nhà vào Nam kiếm việc. 
Mẹ tôi ngừng kể, quay đi giấu đôi mắt đỏ hoe. 
- Mẹ ơi, mẹ có nhớ bác Xe ấy không? Tôi hỏi, để mẹ quay về với thực tại. 
- Mẹ nhớ bác gái nhiều hơn. Thi thoảng có sang gánh nước cho bà trẻ để thay nước măng, những hôm bà trẻ yếu người. Nhìn các bác xích lô bây giờ, mẹ lại nghĩ thương bác Xe quá.
 


Cologne 30 Tháng Tư 2013


ĐÁM CƯỚI CỦA THẾ KỶ- Nick Vujicic người đàn ông...
Ngày đăng 29/04/2013 00:02:07

Dù sinh ra không có cả tay lẫn chân nhưng Nick Vujicic

vẫn vượt qua số phận để truyền nghị lực sống cho nhân loại.


               

   Vợ chồng Nick Vujicic và Kanae Miyahara

   Nhan sắc hoa khôi của vợ người không tay chân




 

 Cầu nguyện cho người vợ mình sẽ cưới và mong muốn có con, để được "ôm vợ

 con bằng cả trái tim", cho dù anh không có chân và tay đã trở thành sự thực


                                 

                           

                                                                  Cô là người Mỹ gốc Nhật



   
 Những hình ảnh của chàng trai không tay, không chân bẩm

 sinh vô cùng hạnh phúc bên vợ trong tuần trăng mật ở Hawaii




                                       

                                         Anh chàng còn tự tay chụp ảnh cho vợ của mình





                      Những bức ảnh lưu lại khoảnh khắc lãng mạn của

                       anh bên người vợ đẹp tựa hoa khôi của mình





      

       Hiện tại, người đàn ông kỳ diệu nhất hành tinh đã được lên chức bố

 

 

                 GÁNH XIẾC BƯƠM BƯỚM ( CÓ PHỤ ĐỀ TIẾNG VIỆT)

 

(Thúy Hoa sưu-tầm)

Tags: Khanht


Joe Ruelle - MỘT CHÀNG TÂY VIẾT HAY HƠN TA
Ngày đăng 23/04/2013 10:27:47

 

                                       
                                       ĐỔI MỚI 12 CON GIÁP

                                  (Trích trong NGƯỢC CHIỀU VUN VÚT của Joe Ruelle) 


"Con tuổi Máy Giặt, anh ấy tuổi Điều Hòa; có hợp nhau không hả thầy?"

Biết đâu tương lai sẽ có người hỏi vậy. Thời xưa, các con giáp đều là động vật gắn bó với cuộc sống của người dân - sáng sáng vỗ lợn, chiều chiều lùa trâu. (Biết đâu con rồng cũng đã từng tồn tại theo một hình thức nào đó.) Nhưng với nhiều gia đình thời bây giờ, các động vật ấy chỉ xuất hiện trong phim hoạt hình, trong sách giáo khoa, trong thực đơn. 
    Dân thành phố đâu còn nuôi trâu? Săn khỉ? Giết gà? Tất nhiên nhiều chú chó, chú mèo và rất nhiều chú chuột đã cuốn gói theo dân mình lên thành phó - nhưng xét cho cùng "cuộc sống hiện đại" và "động vật bói toán" đã xa nhau rồi. Có nên thế không? Có phải đến lúc Việt Nam nên đổi mới 12 con giáp cho phù hợp với cuộc sống hiện đại không? 
     Nếu thời xưa các gia đình hằng ngày đều tiếp xúc với con lợn và con trâu, thì bây giờ thành con laptop và con tivi. Điện thay máu, nhựa thay thịt. Việc cập nhật 12 con giáp có lẽ nên để ý điều đó, chọn 12 con thay thế dựa trên cảm hứng chủ yếu là công nghệ thông dụng. Máy giặt, tivi, laptop, máy điều hòa, đầu DVD, quạt điện, tủ lạnh, bàn là, nồi cơm điện, bếp ga, xe máy, ô tô. Điều quan trọng là thầy bói xem tuổi, xem duyên, vẫn phải dựa trên yếu tố riêng của mỗi con. 
    Ví dụ, Máy Giặt luôn muốn giải quyết mọi vấn đề trong đời, từ bẩn thành sạch. Bếp Ga hay tập trung vào việc sáng tạo; tình trạng bừa bộn, bẩn thỉu do việc sáng tạo ấy để lại thì kệ. Máy Giặt thích làm sạch và Bếp Gathích làm bẩn. Rất tiếc hai sở thích đó không ăn với nhau. Một người cầu kì không nên dọn phòng của một người sáng tạo (sẽ làm hỏng những "dự án bí mật" đang được thực hiện). Một chiếc chảo bẩn không nên cho vào máy giặt.
     Tóm lại, một người tuổi Máy Giặt không nên lấy một người tuổi Bếp Ga. Một người có nhiều việc cần phải giải quyết nhưng không biết cách vào cuộc. Người kia có nhiều việc cần bảo vệ nhưng không biết cách "chặn cuộc". Vì vậy, cuộc hôn nhân sẽ căng thẳng. 
     Tuy nhiên một người tuổi Máy Giặt sẽ rất vui khi lấy người tuổi Bàn Là. Cả hai đều thích làm sạch, làm đẹp, không có mâu thuẫn trong việc hợp tác. Một sở thích, hai cách thể hiện. Họ sẽ làm việc cùng nhau, vì mục đích chung - mà không ảnh hưởng đến "lĩnh vực độc quyền" của nhau. Đó sẽ là cuộc hôn nhân tuyệt vời - chỉ tội nghiệp con cái sau này bị giặt và là liên tục. 

     Sẽ có trường hợp 50/50, khó xác định có nên lấy nhau hay không. Tivihay thay đổi sở thích và lối sống, trong khi DVD chọn duy nhất một con đường, theo đến cùng. Mặc dù thế nhưng Tivi và DVD vẫn có sự phối hợp nhất định, có thể bổ sung cho nhau. Nếu có một em tuổi Tivi muốn lấy một anh tuổi DVD thì ông thầy bói phải xem kỹ. Tivi loại gì? DVD đời nào? Cái chính là đường kết nối. Nếu kết nối tốt, thiết bị tương hợp, thì đó sẽ là cuộc hôn nhân hạnh phúc. Còn nếu kết nối không được tốt, hoặc có máy thứ ba xen vào đường dây (Playstation) thì em tuổi Tivi đó nên lấy một anh tuổi Điều Hòa còn hơn, xây tổ ấm vừa sôi động vừa mát.
      Bên cạnh các trường hợp mơ hồ sẽ có nhiều trường hợp rõ như ban ngày, không cần nhờ thầy bói góp ý. Một người tuổi Điều Hòa dĩ nhiên không nên lấy một người tuổi Quạt Điện - sự cạnh tranh không lành mạnh chút nào. Quạt Điện sẽ mất tự tin khi luôn thấy Điều Hòa chạy vênh váo ở trên. Thêm vào đó, Quạt Điện có tư duy tiết kiệm trong khiĐiều Hòa tiêu tiền như không có ngày mai. Tràn đầy mâu thuẫn, tràn đầy nước mắt.
      Người tuổi Laptop yêu người tuổi Xe Máy sẽ hạnh phúc hơn. Cả hai đều thích đi, đều rất sợ bị bó buộc bởi sợi dây mang tên cuộc sống hằng ngày. Xe Máy có nhiệm vụ đưa đến địa điểm mới, Laptop có nhiệm vụ lưu lại và chia sẻ những kỷ niệm đã có tại địa điểm đó.
     Nhưng người tuổi Laptop yêu người tuổi Tủ Lạnh sẽ hỏng. Người tuổi Ô Tô yêu người tuổi Tủ Lạnh mới đẹp; cả hai đều sống nội tâm, tránh không khí bên ngoài. Cả hai cũng đều sống rất gia đình. Các em tuổi Tủ Lạnh rất tốt bụng, muốn lấy gì chả được, muốn cho gì chả nhận. Các anh tuổi Ô Tô tốt bụng không kém - dù cho mưa, dù gió lạnh đầy, có tuyết bùn lầy nhưng vẫn đưa con đi học. Một sự kết hợp giữa mệnh điện và mệnh xăng rất hợp lý. 
    Các anh tuổi Máy Ảnh Kỹ Thuật Số thường rất thật thà. (Ở miền Nam, không có tuổi con Bàn Là mà dổi bằng tuổi con Máy Ảnh Kỹ Thuật Số; trong Nam, "Bàn Là" là "Bàn Ủi" nhưng từ "Ủi" nghe hơi "ủi sập" quá.) Chính vì thế, các anh tuổi Máy Ảnh Kỹ Thuật Số nên nghĩ ngay đến các em tuổi Nồi Cơm Điện. Có lý do cụ thể nhưng chắc tôi nên dừng bàn phím tại đây - nói hết ra trong sách này thì các ông bà thầy bói sẽ không còn đường làm ăn.


NEMO CỦA TÔI
Ngày đăng 20/04/2013 20:12:51

                    

                               

                                         NEMO CỦATÔI 

 

 Hôm nay chú chó con ấy vừa 6 tuổi.

Tôi còn nhớ hôm nó mới về, bé tẹo tèo teo, khéo chỉ nhỉnh hơn con chuột cống. 
Nó cũng chính là món quà cho tôi, thỏa mong ước từ lâu để có một con chó nhỏ. 

 

 

     

 

Tôi đặt cho nó cái tên Nemo,  cái tên Captain Nemo trong phim bọn trẻ vẫn từng ái mộ.

Nemo bé quá, mới vài tuần tuổi, vừa rời mẹ. Mấy ngày đầu, nó chưa quen, đứng ngoài

sân, lầm lũi một mình những lúc trời nhập nhoạng, chắc cu cậu nhớ mẹ, nhớ đàn.Trong

nhà tôi còn có một chú mèo nữa, nó tên Charly. Thêm chú chó Nemo, cả hai đều trắng

như bông.

 

 


 

Thoạt đầu Charly bị sốc. Từ xưa đến nay, đã dăm năm rồi, Charly được cưng chiều lắm,  nó là một con mèo quý, đắt tiền. Nhìn dáng dấp, màu lông, như tuyết, như bông và nhất nữa là cái đuôi dài và đẹp như đuôi sóc, ai cũng mê nó, yêu nó. Rồi bây giờ bỗng xuất hiện cái anh cu kia, vừa bé, vừa ngơ ngơ ngác ngác, mà hơi một tẹo là sủa nhắng cả lên, khiến cô chủ cứ lo, cứ sợ, chỉ trông chừng, vuốt ve nó, Nemo ấy ; làm sao anh cu Charly không tức, không ghen cơ chứ !  Nhưng thật sự là không ngờ: Chúng đã trở thành đôi bạn.

 



 

 

 

Thân nhau, quấn quýt suốt bên nhau, ăn cùng một máng. Tôi phải tách hai cái âu nhỏ thức

 

ăn khác nhau, nếu không cái thằng cu em Nemo này, nó sẽ bị ăn cá theo mèo anh Charly.



 

 

 

Chúng lớn lên dần theo tháng năm. Những ngày hè đẹp, tôi dẫn Nemo ra cánh đồng phía bên kia con đường. Ở đây, dưới tán những cây sồi khổng lồ và những cây lê già, người ta làm picnic, khiến những thảm cỏ mọi khi một màu xanh mát mắt, nay trở nên rực rỡ với sắc màu của những cây dù, những tấm vải hoa sặc sỡ để ngồi, xe đẩy trẻ con và cơ man là các loại đồ ăn, thức uống. Người lớn lo mang thịt ra nướng, rồi nhâm nhi bên nhau ly bia vàng sóng sánh. Con nít chơi đủ các trò, chúng lăn lê, bò toài trên những thảm cỏ chưa cắt hết, gào thét, lạc cả giọng. Thanh bình thật sự đang có nơi đây !

 

 


 

Tôi thả cho Nemo chạy dọc con đường mòn, rồi bắt đầu ném cho nó một khúc xương bằng nhựa, cái thứ đồ chơi mua trong cửa hàng cho các con vật từ ngày đầu, mà Nemo chưa bao giờ chán. Tôi tung thật cao, thật xa, ném với một sức bay thật căng... thế mà nó lao ra, như một tuấn mã phóng nước kiệu, lượm bằng được đối thủ, lần nào cũng chính xác, rồi hân hoan quay lại phía cô chủ thả đồ chơi ấy xuống, nhìn cô với ánh mắt như thách thức, đầy kiêu hãnh. 

 

 


- Ôi, Nemo, con vào làm chân bắt gôn cho đội tuyển Đức được đấy. Khung thành sẽ không bao giờ bị nghiêng ngả, lưới sẽ không bao giờ bị bóng sút thủng. Nemo, con thật sự tuyệt vời !

Tôi khen nó, nó hiểu và lập tức trả lời bằng cái đuôi khua tít lên và ánh mắt đầy mãn nguyện. 

Những chiều hè diệu kỳ ấy, mỗi năm mỗi ghi nhận sự lớn khôn của chú bé Nemo.

Mỗi lần tôi ngồi viết lách ở PC, Nemo nằm dài dưới chân tôi, thật yên tĩnh, ngoan ngoãn . Nhưng nếu quá lâu, không một lời nhòm ngó đến cu cậu, nó bắt đầu giở chứng.

Đầu tiên là sủa. Có nghĩa là: Không ai chơi với Nemo à, cô Thu ?!

Tôi khẽ nhắc:

- Nemo im !

Sẽ được một phút. Cu cậu sủa tiếp. Bây giờ nó chạy đi tìm quả bóng bầu dục màu xanh dương, ngoạm trong mồm, rồi đặt quả bóng ấy bụp một cái lên chân tôi. Tôi bật phì cười, rồi cười phá lên:

- A, láu cá nhỉ, đòi cô Thu ném bóng cho mi hả, ừ cô Thu chơi với em vài phút nhé, tội nghiệp.

Nemo chưa bao giờ đi ngủ trước tôi, kể cả khi nằm trên giường tôi, cũng như nằm trong ổ của nó. Chỉ khi tôi đã leo lên giường, Nemo mới giương đôi mắt mệt mỏi lên nhìn tôi, cậu chờ một cái ve vuốt và một đoạn bài hát quen thuộc từ lâu của cô chủ. Đến lúc này, cậu yên chí lắm, khép mi lại, yên tâm vào giấc. 

Sớm mai, khi tôi tung chăn ngồi dậy, Nemo lập tức nhảy ra từ ổ của nó, răm rắp như một người lính khi nghe thấy còi hiệu lệnh.

Bọn chó, chúng có đôi mắt đẹp thế, trong veo, tròn to, long lanh, ướt như có nước, với hai hàng mi dày và đen. Nhìn vào đôi mắt ấy, không yêu chúng, không vuốt ve một tẹo, không nâng cái mõm xinh xắn ấy lên mà hôn, thì quả là tôi không cầm được lòng mình.

Nemo là một giống chó nhỏ West Highland,  nhưng rất lanh, để canh giữ nhà và bảo vệ gia chủ thật sự tuyệt. Cái giống chó nhìn thì thua kém so với mèo. Charly nó tinh lắm, "như mắt mèo" mà lại. Nhưng nghe và đánh hơi thì phải là chú cẩu.

Mọi khi, những lần con gái tôi sắp đến thăm, tôi thường khoe với Nemo:

- Chị Khánh sắp đến rồi đấy !

Thế là cu cậu náo nức lắm, hớn hở chờ đợi.

Lần ấy, tôi đâu có nói gì. Bỗng thấy Nemo sủa inh ỏi, sủa lạc cả tiếng, rồi chạy lồng từ vườn, hướng xe thường đậu, lao vào nhà, rồi cứ thế, chạy tới chạy lui. Tôi đâm hoảng. Có gì thế nhỉ?

Vừa lúc ấy có tiếng nhấn chuông, con gái tôi xuất hiện. À ra thế, Nemo đã nhận ra được tiếng xe quen thuộc lúc vào bãi. Thế mới biết được cái giá của những con chó Bec-giê nòi, đã cống hiến rất nhiều cho sự nghiệp tình báo của ngành công an và bảo vệ biên phòng. 

Nghe thấy ngoài hàng dậu có một nhóm người lạ, một nghi hoặc, Nemo lao ra vườn sủa cho tan nát, đến khi nào những "vị khách không mong muốn" ấy rời khỏi hàng dậu nhà tôi, nó mới chịu thôi.

Bất cứ khi nào, tôi chỉ nheo mày nhăn nhó vì một cái đau nào đó: xước móng tay, do kéo cái phẹc mơ tuya chẳng hạn, rồi bỗng la lên. Thế là cu cậu Nemo lao ngay lại, hai chân trước chồm lên ngực tôi, đôi mắt chứa chan yêu thương và lo ngại xoáy vào mắt tôi, như muốn hỏi:

- Cô ơi, cô đau à, ai làm gì cô vậy ?!

Ôi, chú bé Nemo của tôi, sinh linh bé xíu này, mày đúng là cục cưng của cô đấy .

Nemo rất thích xem phim có động vật hoang dã, nó coi không chớp mắt, thi thoảng mê quá, cu cậu lao vào màn hình, tính lấy chân trước kều bọn thú trong phim. Đáng yêu thật !

     

             

 

Ở súc vật nói chung và ở giống chó này nói riêng, tôi thấy một tuân thủ rất lớn của giống vật, tội nghiệp, nhiều khi là những tuân thủ vô lý nữa.

Hôm nay Nemo sáu tuổi. Tôi đã nhác thấy một cái già dặn của chú chó nhỏ. Tôi không muốn nói với hai từ già nua. Vì thật sự cậu còn rất nhanh nhẹn, láu cá, ham chơi, hoạt bát, ưa vận động, chứ không phải nằm xù xù một góc trong nhà, lười biếng như những con chó già, tôi từng biết.

 

 

Nemo, con đã lớn khôn, đã ở với cô Thu dăm năm rồi. Con sẽ

mãi mãi bên cô Thu nhé, cứ dễ thương như thế này nhé, Nemo !


Cologne 20 April 2013