|
|
Tháng 5 nhớ cha Cứ đến tháng 5 tôi lại bồi hồi nhớ đến những kỷ niệm đối với gia đình chúng tôi. Đầu tiên là nhớ tới bố mẹ tôi - những người lính cụ Hồ năm xưa. Từ lâu tôi vẫn cứ tự hào và thường khai trong các lý lịch ở cột tự khai thành phần là “ Quân nhân cách mạng” vì nghĩ bố mẹ của mình toàn là sỹ quan quân đội. Sau này mới biết rằng làm gì có thành phần này mà đúng ra bố mẹ tôi phải là xuất thân từ gia đình tiểu tư sản hay tư sản gì đấy. Lúc còn nhỏ bố mẹ tôi thường phải đi công tác xa hay trực đêm nên tôi thường xuyên được thoải mái chơi đùa với bạn bè mà chẳng học hành gì và bố mẹ tôi cũng chẳng có thời gian kiểm tra. Cũng chính vì thế mà sau này các cụ khuyên tôi là không nên theo nghề y của các cụ nữa vì công việc vất vả và phải trực đêm nhiều quá không có thời gian chăm sóc con cái. Thế mà thế nào lúc tốt nghiệp về nước bố tôi lại hướng cho tôi vào Viện Vệ Sinh Dịch tễ Trung ương, nơi mà tôi đã gắn bó gần 36 năm. Là bác sỹ nhưng chữ của bố tôi rất đẹp, hát hay, đá bóng, đánh bóng bàn rất giỏi và hay làm thơ. Mẹ tôi bảo xưa kia trong chiến khu bố tôi hay trang trí các tờ báo tường cho đơn vị, bố viết và vẽ rất giỏi và đấy cũng là một phần mà mẹ mê bố. Chúng tôi vẫn để lại cái tủ cũ của bố với đầy ắp các tác phẩm thơ bố tôi viết bằng tay, sau này con trai tôi có đánh vi tính cho ông mấy tập để làm kỷ niệm. Là những chiến sỹ Điện biên năm xưa nên hồi còn sống bố mẹ tôi vẫn giữ nguyên cái ca có lá cờ Quyết chiến quyết thắng, bi đông bằng nhôm, chiếc ba lô con cóc và mảnh vải dù màu xanh lá cây là những kỷ niệm chiến trường. Sau này trong cuộc kháng chiến chống Mỹ từ những năm 1968-1975 bố tôi đi B và phục vụ ở chiến trường nên những bức thư bố tôi gửi về từ chiến trường như các ký sự chiến trường rất hay. Hồi ở Kis lũ con gái CL77 cũng rất thích và háo hức mỗi khi được tôi đọc thư của bố cho nghe. Trong các bước ngoặt của cuộc đời tôi nhiều khi có sự tư vấn của bố. Khi về nước bố tôi đích thân liên hệ và xin việc cho tôi. Chính bố tôi là người làm chủ hôn cho đám cưới của chúng tôi cách đây 26 năm trong bộ quân phục và rồi cách đây 18 năm bố tôi cũng chọn đúng ngày 7/5/1995 ngày chiến thắng Điện Biên để con gái của bố bảo vệ Phó tiến sỹ. Nhân dịp này ông chú ruột Quốc Cường của tôi cũng là chiến sỹ Điện Biên năm xưa , sau này là Trưởng đoàn Văn công Tây Bắc và Đoàn ca múa Đắc Lắc , chú cũng có khả năng văn nghệ, đá bóng tốt và đặc biệt là đánh đàn ghi ta bằng 2 tay đã làm một bài thơ để tặng Bà Nghè Thúy Hoa cô cháu gái đầu tiên của họ Nguyễn Hữu đã” Vinh quy bái tổ về ... nhà” . Hôm đấy lũ con gái CL77 và MìnhTL OB77 cũng đến dự và chia vui. Sau này bố tôi cùng mẹ trông nom dạy dỗ đứa con trai lớn của tôi suốt 5 năm đầu đời của cháu khi bố cháu nghiên cứu bên Ba Lan. Đối với các cháu nội ngoại bố mẹ tôi cũng hết lòng chăm sóc dạy dỗ. Thỉnh thoảng ông lại cho các cháu lên xe xích lô đi chơi vòng quanh bờ Hồ. Hôm nay tôi bất chợt nhặt được mẩu giấy nhỏ năm xưa bố tôi viết thư cho con trai tôi khi ông nằm điều trị ở bệnh viên. Bức thư đã làm tôi rưng rưng nhớ bố quá:’ Cháu Hùng mini của ông. Hùng ở nhà vẫn đi mẫu giáo đều đấy chứ. Có những ưu điểm gì, khuyết điểm gì? Thứ bảy có được cô giáo thưởng phiéu bé ngoan không? Nhắc mẹ khoảng 11h-11h15 thứ sáu này ngày 7/5/1992 thì đến đón ông về nhé . Người ta đang làm đường có thể là lầy lội khó vào vì vậy cứ đứng ở ngoài cửa viện nhé . Nếu trời mưa mang cho ông áo mưa. Nhớ phải đúng ngày, giờ đấy. Chủ nhật về ông với Hùng đi cắt tóc nhé. Ông hay Hùng cắt trước nhỉ. Hôn Hùng 2 cái vào má và nhờ Hùng sang hôn Nga hộ ông 2 cái” Và đây là bài thơ của ông tặng các cháu. Một lần nữa tôi muốn post bài thơ này lên mạng vào đúng dịp kỷ niệm lần thứ 10 ngày giỗ của bố tôi - Đại tá, Bác sỹ Quân Y, người chiến sỹ Điện Biên năm xưa.
Ông với cháu Ông tặng các cháu Hữu Hùng và Vân Nga
Thứ năm Hùng đến Ông chưa nhìn thấy Hùng đã đi ngay Thế là bị tẽn Chủ nhật ông chờ Để dành bánh cho Nhưng Hùng chẳng đến Thế là bị nhỡ Hôm nay thứ năm Ông cứ đi nằm Đã bảy giờ rưỡi Chờ Hùng đến thăm Ông ơi ông ơi À nó đây rồi Ông ra mở cửa Đón nó vào chơi Chiều Vân Nga đến Hai đứa mừng rên
Xếp nhà buôn bán Rồi đùa như điên Rồi trêu trọc nhau Hai đứa làu bàu Giận nhau một lát Chẳng lâu được đâu Ông thấy vui vui Ông thấy buồn cười Ngây thơ các cháu Đời chúng thật tươi Ông đã già rồi Thấy chúng vui chơi Là ông thích thú Hơn vợ con rồi Điều đấy đúng thôi Đấy là luật trời Đây là tình cảm Của ông cháu ơi
|