NghiPH
PROFILE   THƯ VIỆN ẢNH   BLOGS   LƯU BÚT   BẠN BÈ   FAVORITES   VIDEO  
 


RSS
Chán quá, không có dốc để trèo!
Ngày đăng: 10/07/2013 10:18:08

Hắn vừa rời mái trường phổ thông, sau mấy tháng huấn luyện được tung vào chiến trường. Rất may, hắn đã tăng từ 39,5 kg lên 43 kg do được ăn theo chế độ đặc biệt- muốn ăn bao nhiêu cơm cũng được. Nhờ thế hắn vác khẩu súng đã khá chững chạc.

Cùng đồng đội hắn đến Sảm Thông. Đây là vùng đồi núi khá cao ở nước bạn Lào. Từ trên chốt phải đi xuống suối rất xa để lấy nước. Vác được ống nước lên tới chốt mồm mũi tranh nhau thở.

Đi hái rau tàu bay, rau mì chính phải vượt qua những con dốc khá dài. Từ chốt này sang chốt khác phải leo những dốc rất cao. Khiêng cáng thương binh, bệnh binh, đi lấy đạn, lấy gạo phải lội qua suối sâu, leo qua nhiều dốc cao… Ngày nào cũng leo lên, tụt xuống. Cơ chân luôn ở thế rướn lên, rướn lên. Dần dần hắn đã quen.

Rồi có ngày hắn ra quê Bác Hồ đóng quân trước khi đi vào Quảng Trị. Hàng ngày hắn đi trên con đường làng. Những bước chân uể oải. Không có dốc để mà leo. Bước chân cứ đều đều nện trên mặt đường bằng phẳng. Hắn cảm thấy chán quá! Hai chân mỏi nhừ! 

 

 

 

 

 



Bookmark:

[ Xem thêm Emoticons ]



Xem 11 - 11 của tổng số 11 Comments


<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 |

10/07/2013 10:34:15

 


Người thích leo dốc, là người muốn rèn luyện, thích tu tập.


Chỉ có trong khó khăn, gian khổ, mới biết những lúc thảnh thơi, an nhàn sung sướng giá trị đến đâu. Đúng là trong cuộc đời chinh chiến, người lính được khổ luyện thật sự. Rất khâm phục các anh, rất trân trọng những dấu chân đã đặt trên muôn nẻo đường của các anh. Những bước chân người lính chưa bao giờ biết sợ ghềnh thác, dốc cao, vực thẳm và lửa đạn; bất chấp bao thách thức của bom đạn, hiểm nghèo và cái chết cận kề.


 


 




<< Đầu tiên  < Trước đó | Trang:  1 | 2 |