|
|
ĐỪNG CÓ MÀ LẤN SÂN NHÉ Vũ Công Chiến Thưa các bạn. Ngày Phụ nữ Quốc tế 8/3 lại sắp đến rồi. Mỗi năm chỉ có một ngày, chiếm chỉ có gần 0,274% của quỹ thời gian trong năm, một con số bé li ti, ấy thế mà chị em nhớ ghê lắm. Chị em vốn chi li mà. Còn cánh mày râu có nhiều kẻ muốn quên, hoặc tỏ ra ít quan tâm, nhất là mấy cậu chưa có vợ trong cơ quan tôi, coi đó như chuyện đùa, vui một tí. Các cậu ấy chưa biết tầm quan trọng của phụ nữ trong gia đình. Vì thế, tôi đành phải đem chuyện nhà ra kể, dù chỉ là một góc nhỏ thôi, mong giúp các cậu ấy hành trang vào đời để mai sau có kiến thức mà lấy vợ. Chuyện tôi kể không phải là chuyện trong bóng đá, các cầu thủ Olympic của chúng ta đá lấn sân đội bạn trong kỳ SEA Games vừa qua đâu. Họ đá lấn được như thế nào thì đến bây giờ chúng ta đã biết rồi. Chuyện của tôi là chuyện vợ chồng trong nhà cơ. Vợ tôi thường bảo: "Một đồng trong tay người phụ nữ hiệu quả hơn một đồng trong tay người đàn ông". Thế là tôi hiểu rằng số tiền lương một triệu rưỡi của tôi đưa về cho vợ mỗi tháng sẽ có giá trị như hai triệu đồng trong tay cô ấy. Còn nếu vẫn ở trong tay tôi thì giá trị của nó chỉ còn là một triệu đồng thôi. Các bạn không tin có phải không ? Thế thì cũng chỉ là chuyện thường ngày trong thôn thôi. Không trách các bạn, bởi vì ngay tôi lúc đầu cũng chưa tin như vậy. Tôi chưa có dịp chứng minh, vì hàng tháng, sau khi đưa tiền lương cho vợ, tôi chỉ xin giữ lại vài chục để uống nước chè và phòng khi hỏng xe bất thình lình. Nhưng rồi tôi đã có dịp để tin là lời nói của vợ tôi chí lý đúng. Lần đó gần giáp Tết. Công đoàn cơ quan tôi liên hệ được với Xí nghiệp chăn nuôi gia cầm, một đối tác quen thuộc, để mua về được một số gà công nghiệp cho các công đoàn viên cải thiện. Gà nuôi chuồng, cùng lứa nên đều chằn chặn, không phải cân lại từng con để so sánh. Xí nghiệp bạn bán cho Công đoàn cơ quan tôi có 50 nghìn đồng một con, trong khi giá thị trường phải là 60 nghìn đồng. Sau khi phân chia xong mỗi người một con, các công đoàn viên chúng tôi ai cũng hỉ hả. Đến cuối giờ chiều thì còn dôi ra 2 con gà, là suất của hai người đi công tác vắng. Nghe chị Phó Chủ tịch Công đoàn vận động bùi tai, tôi quyết định xách nốt 2 con gà đó về nhà. Chở 3 con gà nặng trĩu trên lồng xe, tôi về nhà trong trạng thái lâng lâng, dù đôi lúc tay lái hơi loạng choạng do mấy con gà đạp chân loạn xạ. Phen này cả nhà tha hồ mà ăn tươi nhé. Thấy chưa, tôi cũng được việc ra phết đấy chứ. Tới nhà tôi hớn hở khoe vợ chiến công. Vợ tôi dội ngay một gáo nước mát: - Sao anh mua gì mà nhiều gà thế này? Tốn bao nhiêu là tiền, mà ăn bao giờ mới hết? - Thì mình rang lên, hay làm đông gì đó vậy. Gà Công đoàn cơ quan mua rẻ ấy mà, có 30 nghìn đồng một con thôi. Tôi đánh liều hạ giá một con bớt đi 20 nghìn đồng để mong nhận được niềm vui hưởng ứng của vợ. - Cũng chẳng phải rẻ. Chắc gà mua về ế quá, người ta nhồi cho anh chứ gì. Tôi đứng đần mặt ra, cảm thấy mình có lỗi ghê lắm. Đúng lúc đó thì chị hàng xóm sang chơi. Vợ tôi kể luôn chuyện mua gà. - Ối giời ơi. Thế thì may quá. Nhà chị vừa có khách ở quê lên mà chưa kịp ra chợ. Thôi để chị ăn đỡ cho 2 con. Ba mươi nghìn một con thì ăn cũng được đấy. Chị hàng xóm lên tiếng, giọng xởi lởi. Vợ tôi đồng ý ngay và túm luôn 2 con gà đưa cho chị ta. Tôi đứng ngây người im như thóc, mặt đã thộn, lại càng thộn hơn. Thế là 150 nghìn đồng trong tay tôi, bỗng chốc chỉ còn đáng giá 90 nghìn đồng. Lời vợ tôi bảo thật đúng như thần bảo vậy. Sau vụ đó, tôi phải loay hoay khá lâu để tìm cách bù lại số tiền thâm hụt. "Thật là đáng đời. Ai bảo không chịu tin lời vợ. Lần sau thì đừng có mà lấn sân nhé". Tôi tự răn mình.
|