|
|
Đang xem 1 - 3 của tổng số 3 Blogs.
Chớm du hè Tác giả: Nguyễn Diệu Linh Festival Diều quốc tế 2014 Dư âm của Du xuân 2014, rồi hậu du xuân còn chưa dứt, vợ chồng tôi chợt đọc được mẩu tin : Festival Diều Quốc Tế 2014 với 26 nước và 6 đội diều trong nước tham dự được tổ chức tại Vũng Tàu từ ngày 8 tới 12/5/2014, trong đó ngày 10/5 sẽ là hay nhất. Hai vợ chồng đều nhất trí đi dự ngày 10/5, về 11/5. Tụi tôi rủ thêm vợ chồng Tuấn VL82 cùng phu nhân tháp tùng. Hai bên nhất trí, tôi lo tìm thuê phòng, nhà Tuấn lo ăn sáng trên xe cho kịp giờ xem diều. Đúng hẹn 6g45 hai em đến đón và xe bon bon trên cao tốc và quốc lộ 51B. Chắc bà con mới đi nghỉ dịp lễ 30/4 nên đường vắng xe, tụi tôi tới bãi biển còn khá sớm. Từ xa đã thấy đủ các loại diều bay lượn, tự nhiên cả bọn ồ lên thích thú nhớ lại kỷ niệm thời xa xưa. Kiếm được chỗ ngồi lý tưởng, cả bọn làm ngay vài pô kỷ niệm
Tuấn vốn có máu “nhiếp ảnh gia” nên vác máy đi tìm moment hay và đẹp. Đức duỗi hai chân và nói “đây là chớm du hè, nghĩa là tụi mình còn phải đi dài dài”. Hai chị em lo bày nốt thực phẩm, mua thêm trái cây phục vụ bữa trưa luôn vì theo nguồn tin từ BTC cuộc thi diều bắt đầu từ 13g. Vì tiếc chỗ ngồi đẹp, Đức ngồi lại bãi biển còn tụi tôi kéo về KS nhận phòng. Lúc quay ra thì không khí tấp nập hơn nhưng các đội vẫn đang mong trời trở gió. Gần đó là diều các nước Mỹ, Hàn Quốc, Malayxia và Nhật Bản mang hình cá đuối, bạch tuộc, gấu, mèo Doremon, … đang bay lượn. May là tụi tôi ngồi đúng khu vực của CLB diều Ô Cấp (tên cũ của Vũng Tàu) nên được xem toàn bộ các thao tác để thả con diều Rắn Cạp Nong dài 86m, đường kính thân gần 2m. Theo lời một thành viên : Con này do nhóm 10 thànhviên CLB chế tạo. Nó gồm các khoang vàng đen may nối vào nhau, và thêm khoảng 5 dây kéo phooc-mơ-tuya dùng để mở ra khi cần gấp con RẮN lại, nếu không thì dù có ngồi lên nó cũng không xẹp được. Con RẮN năm lần bảy lượt ngóc đầu muốn bay lên mà chịu, ít gió quá. Vẫn thành viên ban nãy nói: Tụi tôi đem cả 50 chục con diều to nhỏ ra trình diễn mà không dám thả vì hết chỗ. Nếu cứ liều, chúng đụng nhau trên không, đứt dây bay đi mất. Đức phát hiện không thấy xương diều thì ông bảo loại như thế gọi là : diều khí động học (Rokakku). Cuối cùng sau nhiều nỗ lực của 3 thành viên lội ra biển kéo diều, 4 chú em nâng kéo thân diều và một con diều nhỏ được buộc trên đầu RẮN đang bay lên, con diều RẮN tung bay vùng vẫy trong sự tán thưởng của người hâm mộ. Xa xa diều Lá cờ VN đang bay lượn, Tuấn chạy vội ra để chớp vài tấm nhưng không thành vì diều không gặp gió nên sà xuống. Ông trời có mắt nên thổi gió và toàn cảnh Lá cờ Tổ quốc phấp phới trên bầu trời được Tuấn ghi lại. Em bảo quá ý nghĩa trong tình hình hiện nay chị ạ. 16g chiều mát, các đội thu diều về, còn tụi mình tắm biển. Tối đến thưởng thức món Sasluc ở nhà hàng, nhưng không ngon bằng mình tự chế, rồi lại hối hả tiến ra sân Golf Paradise xem biểu diễn diều nghệ thuật có đèn. Đẹp ghê, không tả được. chỉ tiếc ít gió nên nhiều con không thỏa chí tung hoành được. Theo mình đây là điều đáng tiếc nhất của ngày 10/5. Trời về khuya, tôi dẫn Tuấn Lan trèo tít lên cao thưởng thức ly giải nhiệt tại quán Ô-Cấp 1 thì nghe nói hôm đó ở SG nóng khủng khiếp. Trở về KS đã gần 11p.m. Ấn tượng du lịch cáp treo Địa điểm này đã đưa vào sử dụng 4 năm rồi, mà nay tụi tôi mới đặt chân tới. Đó là khu du lịch Hồ Mây – Cáp Treo. Khu du lịch Hồ Mây là khu rừng tự nhiên rộng 50ha, nằm trên độ cao 250m so với mặt biển, có Hồ Mây là hồ sinh thái lớn nhất và duy nhất trên đỉnh núi tại VN. Hồ sâu 5m, diện tích hàng chục ngàn m2, chứa trên 50.000 m3 nước. Với 46 điểm tham quan giải trí, vé trọn gói chỉ 300K, bạn thỏa sức vui chơi thám hiểm, nô đùa từ sáng sớm tới 9p.m. Bạn có thể nghỉ đêm để tận hưởng không khí mát lạnh như ở Đà Lạt. Cả bốn đứa tụi tôi không ngớt lời trầm trồ khen ngợi, khó tìm nơi thứ hai RẺ và ĐẸP như vậy. Nơi đây tụi tôi chỉ ghé thăm hang tự nhiên mô phỏng nơi Chúa Jesu chào đời, Phật Tích Động, La Hán Đường, xem xiếc thú, người nhào lộn trên mình ngựa, thưởng lãm 2 bộ phim 5D, cũng reo hò la hét như trẻ thơ. Từ nơi này bạn phóng tầm mắt thấy cả Vũng Tàu nhấp nhô bên bờ biển, sơn thủy hữu tình không bút nào tả xiết.. Tụi tôi bảo nhau: DU XUÂN ở đây quá lý tưởng. 5p.m trở về SG nơi người thân đang mong đợi. Chia tay bịn rịn, hai bên lại hứa hẹn những cuộc du hè ngẫu hững khi có dịp.
(Em Tuấn hứa sẽ post video cho mọi người xem sau). Tags: LinhND
3Chai muốn chia sẻ với các bạn một số hình ảnh và cảm xúc sau chuyến du hí New Zealand về gửi meo cho tôi nhờ đưa lên Blog: THE QUAKE CITY Tác giả: 3Chai Welcome to Christchurch. Ngay tại khu trung tâm thành phố, những khu nhà đổ và chưa đổ nhưng không còn an toàn do trận động đất 2/2011 được dựng rào cách ly.
Behind the cordon 01 Behind the cordon 02. Các mảnh vỡ của cái đầu cột này còn đang chờ được hàn gắn lại.
Bottle flowers. Dân New Zealand cũng lắm sáng kiến. Dăm cái vỏ chai nhựa cũng thành hoa trang trí. Đằng sau bờ rào là khu nhà đổ, có cả những dãy nhà còn chênh vênh bên bờ vực.
Containers 01. Containers có rất nhiều công dụng sau động đất. Đây là bờ tường containers được dựng tạm để ngăn đá đổ từ vách núi xuống đường xe đi.
Containers 02. Ảnh này mượn của cháu bé Danielle 12 tuổi: “Containers giúp kết nối Christchurch với nhau”.
Restart 01. Khu phố dựng tạm cho người đi bộ mua sắm, kiểu như khu Hàng Ngang Hàng Đào nhà mình.
Restart 02. Containers thành các cửa hàng nhỏ.
Restart 03. Có cả một chi nhánh ngân hàng trong cái container này.
Gapfiller 01. Trên nền đổ nát cạnh bệnh viện Clarendon, một nhóm thiện nguyện viên đã đi mượn 3000 tấm gỗ nâng hàng và các thùng nhựa đựng chai về dựng tạm lên một trung tâm giải trí
Gapfiller 02. Sân khấu cũng là từ các tấm gỗ nâng hàng
Avon. Rặng liễu rủ này được trồng lên từ cành cắt từ trên cây liễu bên mộ Napoleon về. Sông Avon vẫn bình thản chảy như chả có chuyện gì xảy ra, nhưng những cây cầu bắc ngang sông thì phần lớn còn bị chặn vì các vết nứt lớn bên dưới.
Christchurch vẫn không hổ danh là Thành phố công viên. Những đóa hồng này trong sự thực còn đỏ thắm hơn nhiều so với bức hình mình chụp bằng điện thoại di động. Thấp thoáng đằng sau là dãy containers đỏ in dòng chữ trắng “Demolition”. Tags: 3Chai
Vừa đọc được tin mới: Một số công ty Trung Quốc niêm yết cổ phiếu ở Mỹ bị cho là thực hiện không ít thủ đoạn để “đánh bóng” tình hình tài chính nhằm lừa gạt giới đầu tư, tờ Time nhận định. Báo này thậm chí cho rằng, gian lận cổ phiếu là “mặt hàng xuất khẩu mới” của nền kinh tế lớn thứ nhì thế giới. nhớ đến một ghi chép cũ trên blog cá nhân, nay post lên mọi người coi thử. Văn hóa mãi mại (mua bán). Chuyện rằng năm ấy cuối những năm 90, mình trong đoàn khảo sát CNTT sang Bắc Kinh khoảng mươi ngày. Xong việc mọi người rủ nhau dạo phố và shoping smth. Rẽ vào một cửa hàng khá hoành tráng, có lẽ là chỗ Bách hóa đại lầu ngày xưa, đâu đó cũng gần Nhà tưởng niệm Mao Trạch Đông. Ngoài sảnh vào là người ta bày giá treo cả loạt những bộ com lê cac loại, nhiều cái rất đẹp, thế là sà vào. Ai cũng chọn được cho mình một bộ mua để làm quà, làm kỷ niệm chuyến đi. Mình chọn được một bọ com le màu xanh đen, lịch sự, giá niêm yết 450NDT. Ông bạn đi cùng mua một cái măng tô nữ dạ, cổ lông chồn giá 850NDT để làm quà cho “bồ” ở nhà, cô bạn mua cho chồng một bộ gần giống như của mình nhưng rẻ hơn tí, 380NDT, còn ông Tiến sỹ khoa học trong đoàn thì rất khiêm tốn chỉ mua một bộ com le giá có 75NDT màu nâu đất. Chọn xong thì cầm đến quầy làm thủ tục, đưa hàng mình mua cho nhân viên bán hàng để họ viết tich kê và gói hàng lại cho mình. Cô nhân viên này khá xinh, coi được, chào hỏi vui vẻ, hỏi: các vị là Quảng Đông à? Gật!. Cầm tich kê đến quầy thu ngân trả tiền. Xong quay lại trả tích kê có dấu đã trả tiền và nhận gói hàng mang về. Đã gói rất đẹp bỏ vào túi xách của cửa hàng, cứ thế cầm về khách sạn. Về đến ks, mọi người vào phòng trưởng đoàn, lúc đó mới mở ra xem và khoe lẫn nhau. Nhưng ôi thôi, tất cả đều bị tráo, trừ của ông TSKH. Áo của mình và cô bạn là 2 bộ com le màu nâu đất loại ít tiền nhất, Ông bạn mua măng tô thì áo không có cổ lông chồn nữa. Lập tức 3 người quay lại cửa hàng khiếu nại, người ta bảo hàng đã nhận và ra khỏi cửa hàng rồi nên không đổi được nữa. Ông bạn mua măng tô thì hỏi mua lại cái cổ lông để gắn vào, bởi không thể tặng áo không cổ, họ bảo giá 500tệ, đắt và tức không chịu nổi, ông đành thôi, bỏ về. Thế là cả bọn được một bài học về mua hàng ở Bắc Kinh! Ông TSKH được dịp cười !!! Sau đó vài năm mình lại có chuyến công du sang Mỹ, khi ấy tháp đôi chưa bị khủng bố. Đoàn được Bà “Ladi” đón, dẫn đi mấy thành phố rồi sau đến Boston. Sáng ra Đoàn đi thăm một cơ sở của hãng Motorola, trưa dự chiêu đãi về ks, ai cũng hơi mệt, đi nghỉ, chỉ còn mình là không hay nghỉ trưa (thói quen Kishinhop đến nay vẫn giữ). Thấy vậy Bà Ladi bảo có đi thăm thú các cửa hàng thì Bà dẫn đi. Thế là lên ô tô Bà lái đi dạo phố. Vào một cửa hàng, mình nhìn thấy một cái veston kẻ ca rô rất thích, giá 100$ mua ngay. Cầm lại quầy bán hàng đưa cho cô nhân viên làm thủ tục viết tich kê, rồi sang thu ngân trả tiền, quay lại. Cô bán hàng đang kiểm tra sản phẩm, gỡ cái chip điện tử ra và phát hiện chỗ dưới nách áo có một vệt mực xanh. Cô ấy bảo, sản phẩm có lỗi, mà không còn cái nào tương tự vậy ông có lấy không? Mình gật đầu, bởi vết mực ấy có thể tẩy được, hơn nữa nó ở chỗ nách áo nên không nhìn thấy. Cô ấy quay vào trong gặp một cô khác, chắc là trưởng quầy, nói gì đó rồi quay ra bảo mình: ông nhất định lấy cái áo này thì chúng tôi giảm giá 20$ và sửa lại tích kê, bảo tôi quay lại quầy thu ngân nhận lại 20$ tiền thừa. Xong tôi quay lại và nhận cái gói áo đã được xếp vào túi xách gọn gàng, cũng đẹp nhưng không lòe loẹt như cái túi Băc Kinh. Cô ây trao cho tôi và nói lời cảm ơn ông. Thật vui, mua được cái áo mình thích mà lại được giảm giá, ra xe khoe ngay với Bà Ladin. Bà cười, ở Mỹ là chuyện thường. Cach đây vài năm, mình chuyển đến ở nhà mới của con. Hệ thống đèn chiếu sáng nhà nó lăp toàn đèn compac tiết kiệm năng lượng. Vì thế nên rất nhiều đèn. Đến kỳ nó hỏng hàng loạt. Mình đi mua một hộp mấy chục cái, tính ra giá mỗi cái 17k. Về nhà lắp thì thiếu 2 cái, là bởi mới bị cháy nữa. Vừa lúc bà xã có việc lên phố, dặn đến chỗ đó mua thêm 2 cái. Họ bán cho bà ấy 45k. nghĩa là đắt hơn 11k. Mang về mình lắp thì một cái không sáng, bà ấy mua mà không thử. Mình bảo cứ mang ra đấy đổi lại, tuy họ bán điêu nhưng hỏng thì lại đổi được, mình nghĩ thế. Bà ấy quay lại đổi được ngay. Thế đấy, bán điêu nhưng vẫn giữ chữ tín, đó là cách buôn bán của người Hà lội. Vậy ai có câu chuyện nào về cách bán hàng của người Nga hay của dân nào cũng được, viết ra cho mọi người cùng xem. |