|
|
Tháng 6/1972 sau 5 tháng chiến đấu ở chiến trường, tôi ngồi viết thư cho thầy mẹ và cho Đảng ủy và Ủy ban hành chính xã cùng toàn thể nhân dân trong xã. Trong lá thư chung tôi thể hiện tình cảm của mình đối với quê hương, kể về chặng đường hành quân vào chiến trường và những ngày chiến đấu quyết liệt, gian nan… Vừa rồi về quê, rất may, tôi đã gặp được ông cựu xã đội trưởng và nhờ tìm lá thư này. Tiếc là chỉ tìm được 3 tờ kể về thời gian đầu nhập ngũ và trên đường hành quân còn 3 tờ kể về những ngày đánh nhau thì không còn nữa. Xin gửi anh chị em đọc để cùng nhớ lại một thời có những người trong chúng ta đã từng suy nghĩ, đã từng hành động như thế…
Đơn vị 4.6.1972 Các bác, các anh, các chị trong Đảng ủy và Ủy hành chính xã kính mến! Toàn thể nhân dân trong xã kính mến! Thưa các bác, các anh, các chị và toàn thể đồng bào trong xã, Ngày 19.8.1971, chúng con - những người con yêu quý của quê hương được sung vào Quân đội nhân dân Việt Nam vinh quang. Sau trọn 5 tháng được Đảng và quân đội rèn luyện chúng con đã trưởng thành về mọi mặt. Sắp đến ngày nhận nhiệm vụ chiến đấu chúng con được cấp trên quan tâm cho về ít ngày thăm quê hương. Những ngày được sống trên quê hương dạo ấy đến bây giờ đây vẫn in đậm nét trong trí não của chúng con. Chúng con còn nhớ rõ những ngày Đảng ủy và Ủy ban hành chính xã, Chi ủy và Ban quản trị các hợp tác xã tổ chức gặp mặt anh em chúng con. Đó là những buổi gặp gỡ rất nhiều ý nghĩa, rất thân mật, thiêng liêng và cảm động. Những lời căn dặn, những lời chỉ bảo ân tình và những lời hứa của tất cả những người ở lại hậu phương làm cho chúng con thêm an tâm, vững vàng một ý chí quyết tâm: Quyết đi, quyết đánh và quyết thắng giặc Mỹ xâm lược và bè lũ tay sai. Ngày 19.1.1972 chúng con được lệnh đi chiến đấu. Với bầu máu nóng của tuổi trẻ, với ý chí quyết tâm cao, sẵn có trình độ kỹ và chiến thuật của quân đội rèn luyện, chúng con đã lên đường với tất cả niềm phấn khởi, tự tin. Hôm đi qua huyện nhà (20.1) chúng con lại được chứng kiến cảnh tượng tiễn đưa vô cùng thiêng liêng và cao thượng giữa người đi chiến đấu và người ở lại hậu phương. Chúng con đã được cha mẹ, các bác, các anh, các chị động viên, an ủi. Những lời nói thân thiết và cảm động của người cha, người mẹ vẫn còn in sâu trong lòng chúng con: “Con cứ yên tâm đi chiến đấu, chiến đấu cho thật giỏi, giết được nhiều giặc cho nước nhà mau thống nhất. Con không lo gì đến bố mẹ cả. Bố mẹ đã có Đảng ủy, Ủy ban hành chính xã, hợp tác xã và bà con giúp đỡ... Ở hậu phương bố mẹ sẽ làm tròn nhiệm vụ của mình đối với tiền tuyến lớn”. Trước tấm lòng cao cả ấy, với quyết tâm của tuổi trẻ quyết phấn đấu cho lý tưởng cao đẹp nhất của mình chúng con ai nấy đều phấn khởi, hồ hởi lên đường đi chiến đấu. Sau những giây phút xao xuyến trong lòng chúng con lại trở lại là những người giầu nghị lực, tràn đầy nhựa sống. Ngồi trên tầu chúng con hát vang những bài ca cách mạng. Tiếp đến những ngày hành quân (bằng) xe ô tô, từ trên xe chúng con đã hát vang bài ca “Giải phóng miền Nam”, “Tuổi trẻ lên đường”.
Lúc nào chúng con cũng vững vàng ý chí quyết tâm: “Đi mau tới đích tiêu diệt quân thù”. Cuộc thử lửa trên đường hành quân bắt đầu. Bắt đầu vượt đèo leo dốc, vượt suối ngàn dưới sự dòm ngó của quân thù. Không mảy may lùi bước trước bất cứ mưa bom bão đạn của quân thù, đèo dù có cao, có cheo leo đến mấy chúng con cứ đi, cứ lao đi, lao đi hết ngày này qua ngày khác. Đoàn quân chúng con như một mũi tên sắc nhọn sắp đâm vào cổ quân thù. Quân thù run sợ cố tìm kiếm và tiêu diệt nhưng chúng không thể làm được. ……….
|