|
|
&nb sp; Năm tôi lên 15 tuổi, có một buổi trưa tôi sang nhà bác Hợp ăn giỗ. Mọi khi tôi ngồi mâm ở nhà dưới với bọn trẻ con nhưng hôm nay được bác tôi gọi lên ngồi mâm ở nhà trên. Bác lại bảo tôi ngồi cùng mâm với mấy bác nữa mới oai chứ. Tôi rón rén ngồi xuống bên cạnh bác, mắt lấm la lấm lét nhìn thầy tôi cũng đang ngồi mâm ấy. - Cháu rót ra tất cả các chén đi. Bác tôi ra lệnh. Tôi cầm cái nậm rượu có nút bằng lá chuối khô, mở ra, lóng ngóng rót rượu vào 6 cái chén. Do chưa quen, tôi làm rớt cả ra chiếu. Cái chén uống rượu của các cụ bé tí ấy mà. Bác tôi quan sát rồi động viên:- Lần đầu lóng ngóng là chuyện thường. Rồi sẽ quen thôi! Nào cháu cầm chén lên mời rượu tất cả các bác và thầy cháu đi. Tôi run run cầm chén rượu lên thưa:- Cháu xin mời rượu các bác, con xin mời rượu thầy ạ. Bác tôi nói to:- Xin mời tất cả các ông uống chén rượu lạt! Cháu cũng uống đi! Tôi nhìn sang thầy tôi với ánh mắt dò hỏi. Thầy tôi:- E hèm. Thấy thế, ông bác tôi bèn can thiệp:- Chú ơi! Năm nay cháu nó 15 tuổi rồi, lớn rồi, uống được một ít rượu rồi. Chú cứ để nó uống. Nào mời các ông! Được bác khuyến khích, tôi đưa chén lên miệng và uống một ngụm. Cái thứ gì mà cay thế! Cay nhưng lại thơm thế! Uống đến đâu cổ họng tôi nóng lên đến đấy. Rồi mặt tôi đỏ bừng. Bác tôi khuyên:- Cháu uống lấy một ít nước canh bí đao là không thấy làm sao nữa đâu. Nghe lời bác tôi múc liền hai môi canh bí đao vào bát và uống ngay. Cảm giác nóng ran dần dần lan tỏa và dịu đi. Bữa đó với sự khuyến khích của bác tôi, tôi còn uống hai chén nữa. Về nhà đầu bị váng vất, tôi phải đi nằm, đành bỏ mất buổi đánh dậm lúc xế chiều. Sau lần ấy, tôi vẫn luôn nhớ đến cái chất lỏng cay cay, thơm thơm ấy. Nhà tôi cũng có rượu nhưng thầy tôi cất rất kỹ, tìm mãi mới thấy dưới gầm bàn thờ. Vẫn là cái nậm rượu được nút bằng lá chuối khô. Tôi lấy ra, ngửa cổ tu một ngụm nhỏ. Thơm ơi là thơm, ngon ơi là ngon. Tôi lại chiêu một ngụm nữa. Ngon quá! Thơm quá! Tôi chiêu thêm một ngụm nữa. Tôi thở phà ra hơi rượu thơm, mắt lim dim, mơ màng như ở cõi tiên. Sau này, dường như chưa bao giờ tôi có được cảm giác uống rượu ngon đến như thế, sướng đến như thế! Lúc đó, có lẽ, tôi đích thực đã được thưởng thức tiên tửu. Cùng cần nói thêm: Thời gian ấy, Nhà nước cấm nấu rượu nhưng bác tôi và thầy tôi không thể nhịn rượu được. Vì vậy, các cụ phải đi bộ 25- 30 cây số xuống vùng Kim Sơn mua rượu về uống. Hình như chính sách cấm rượu có được nới lỏng ở vùng công giáo này. &nb sp;
|