|
|
Ngày 30/4/1975 tôi đang học tiếng Nga ở Khoa Lưu học sinh (tên chính thức rất dài, tôi ghi theo cách gọi dân dã, phổ biến thời đó), Trường Đại học Ngoại ngữ Hà Nội. Suốt trong tháng Tư năm 75 ấy, tôi cùng các bạn học theo sát các cuộc tiến công của quân ta, ghi chép, đánh dấu các tỉnh, thành phố đã được giải phóng. Tuy nhiên, thâm tâm tôi không tin là quân ta có thể giành chiến thắng quyết định. Tôi đã từng tham chiến. Những chiến dịch, trận đánh tôi tham gia có lần thắng lớn, có lần thua to. Bởi vậy, tôi còn nghi ngờ. Đầu giờ chiều 30/4/1975 nhận được tin chiến thắng, tôi rất bất ngờ. Vận nước đã đến thật rồi sao? Niềm vui vỡ òa. Tôi cùng các bạn học trong lớp ra hành lang hét to: - Sài Gòn giải phóng rồi! Hòa bình rồi! Hòa bình có nghĩa là các đồng đội của tôi không hy sinh nữa.
Sáng hôm sau thầy chủ nhiệm phổ biến bài hát Như có Bác trong ngày vui đại thắng. Học qua hai ba lượt chúng tôi thuộc luôn. Suốt nhiều ngày tôi sống trong tâm trạng lâng lâng khó tả. Vui. Tất nhiên. Vì hết chiến tranh rồi. Buồn lo vì các chiến hữu mà mới đây tôi được vào thăm ở Hà Trung, Thanh Hóa đã lao vào trận chiến thần tốc không biết ai còn ai mất.
(Tôi đâu biết rằng, các bạn của tôi còn phải chiến đấu nhiều năm nữa tại những chiến trường vô cùng khốc liệt).
|