|
|
THÙNG GIÀY QUYÊN GÓP Chuyện từ tháng trước rồi. Hôm ấy thứ hai, ngày đầu tuần, tôi ra xe đi làm. Ngay ở bậc tam cấp của tòa nhà, một thùng nhựa màu đỏ chót, đậy nắp nghiêm chỉnh. Dù rất vội, tôi vẫn cứ bớt ra vài phút cho thỏa cái sự tò mò. " GIÀY QUYÊN GÓP CHO CÁC NƯỚC NGHÈO" Dòng chữ in đậm, to tát, rõ ràng , mực đen nhánh, nằm trong túi giấy nilon, để tránh mưa ướt. Bên dưới một dòng nhỏ hơn : "Chúng tôi sẽ lấy thùng giày đi vào thứ sáu. Cảm ơn !" Nhìn quanh phố một lượt, ái chà, hầu như ở tất cả các tòa nhà, trên các bậc thềm cửa, đều đỏ chót màu cái thùng nhựa ấy.
Bình thường, ở mỗi khu phố đều có những công-ten-nơ chứa đồ quyên góp. Đủ cả, áo ấm, áo hè, giày dép các loại, túi xách, ba-lô, giây lưng, mũ các kiểu... Ai có gì không dùng tới nữa, dù mới, dù cũ, đều có thể thả vào đấy mà ủng hộ, tất cả với hai chữ VÌ NHAU. Sang đến thứ ba, tôi thấy cái thùng nhựa đã kênh bật cả nắp. Thế là đã thu hút được khối người quan tâm rồi đấy, tôi nhủ thầm trong đầu. Tôi đã từng làm công việc phân chia đồ ủng hộ, quyên góp cho các gia đình nghèo, nên tôi biết cái cung cách làm của thành phố lắm. Hồi ấy là cuối tháng Mười 1990, hai mẹ con tôi vừa đặt chân lên đất Đức. Ngôn ngữ chính để tiếp cận với người Đức của bọn tôi lúc ấy là tiếng Anh. Nhiều quốc gia, dân tình nói tiếng Anh sịn lắm. Mình thì không được học bài bản, chẳng theo trường lớp nào, nên bị hạn chế. Thế mà, Ban quản lý Tàu lại giao cho tôi việc chia bôi, phân phát đồ quyên góp của Thành phố cho các gia đình tỵ nạn. Có lẽ, họ ấy đã nhìn thấy một lần tôi làm tờ trình kê khai, chữ nghĩa, bảng biểu sáng sủa, rành mạch chăng? Lúc ấy, hai mẹ con tôi còn sống ở thành phố Mainz (Mainz am Rhein). Tất cả những lô quần áo, cả giày dép nữa, sau khi đã thu thập về từ những công-ten-nơ trên các khu phố, được giặt lại, và tổng tảy uế. Chúng trở nên sạch sẽ, mới mẻ, thơm tho hơn. Lúc này, toàn bộ các gia đình của tất cả cá quốc gia đang xin cư trú tại Đức, sống tạm trên một tàu thủy quân sự rất lớn, kéo sát vào bờ sông Ranh. Ban quản lý Tàu gọi tôi ra đề nghị giúp họ một tay. Tôi ưng thuận ngay, vì rảnh rang lắm và nữa là để học tiếng, học cung cách làm việc của họ. Sau một vài ngày, hàng phân chia đã hoàn thành. Tôi đưa lại cho Ban quản lý tàu danh sách các gia đình đã nhận hàng với chi chít những chữ ký của họ. Tôi còn nhớ cậu phụ trách chính, mà chúng tôi vẫn gọi là "Ông áo đỏ", vì lúc nào cậu cũng khoác cái áo của binh chủng hải quân bằng nỉ đỏ,với hai cái ngù vai màu vàng tươi roi rói, trông rất oách. Cậu ấy vui vẻ đề nghị tôi ký vào văn bản với số giờ đã làm việc. Tôi dúm lại, sợ sệt. Có gì đâu, mỗi người một chân một tay vào, công việc sẽ chạy nhanh hơn thôi, tôi nghĩ thế. Cậu ấy cười: - Chị làm việc, chị phải được hưởng thù lao cho công việc chứ. Không có cảm ơn xuông đâu nhé ! Thế là tôi nhận được 120 DM, hồi ấy còn đồng Đức Mã. Nhiều quá ! Tôi thật sự mừng vì mình đã có một chút đóng góp cho xã hội. Mừng nữa, vì đã làm ra tiền, dù mới đặt chân tới xứ người... Bẵng đi vài ngày, mai đã thứ sáu rồi, tôi mới để ý đến cái thùng giày quyên góp kia. Tôi mở nắp thùng, bên trong chẳng còn lấy một chiếc giày. Thế này là thế nào nhỉ ? Vừa hôm trước còn đầy vật vã một thùng giày, cái thùng trước cửa nhà tôi ? Tôi đang chưa hiểu ai đã cuỗm sạch lô giày của bao nhiêu người ủng hộ, thì từ tòa nhà đối diện, một cụ ông hỏi vọng sang: - Bên ấy có được khá giày không hả cô ? - Hôm trước cháu thấy thùng giày đã đầy, kênh cả nắp. Thế mà, hôm nay, chả còn lấy một chiếc cụ ạ. - Người ta không tính được cái việc gần làm trước, cái việc xa, hãy làm sau, nên nó ra nông nỗi ấy. Tôi đi sang dãy đối diện, bên cụ ông, ngó vào cái thùng giày nhựa đỏ, giống hệt bên này, cũng chỉ có thùng không. - Những người còn nghèo, thu nhập thấp, lại đông con, ở ngay khu vực này lấy đi cả rồi. Họ cũng cần giày, cần dép, vì chúng là những đôi còn tốt cả. Thành phố nên quyên góp trước hết cho chính địa phương mình đã, rồi hãy nhìn ra trường quốc tế. Tôi nghĩ thế có phải không cô ? Cụ dừng lại chờ một phản ứng của tôi. Tôi cứ tưởng bệnh hình thức, bệnh chạy đua lấy phong trào chỉ có ở quê tôi. Nơi đây cũng vậy ư. Tôi ngẫm lại lời cụ ông mà thấy nó ngấm, nó thấm: Lo cái gần trước, lo cái xa sau. Hãy thiết thực một chút . Đừng bắt đầu vào cái gì phù phiếm, hão huyền, xa vời, khi cái cụ thể, gần gụi nhất với mình chưa hoàn thiện. Có lẽ những căn bệnh hình thức hão, bệnh lấy thành tích cho phong trào còn nhiều lắm, ở khắp mọi nơi. Cologne 13. 06. 2013
|