TẢN MẠN NHỮNG NGÀY ĐÔNG CUỐI NĂM
Trưa nay, một mình tôi với con chó Nemo dạo ven bìa rừng sau nhà. Xúc cảm chợt ùa về. Nơi đây khác hẳn với xứ mình, càng ngày lễ, Tết, ngoài đường càng vắng vẻ.
Yên tĩnh quá. Sẽ nghe được tiếng dế râm ran đâu đây, nếu trong rừng có những con dế như ở quê hương tôi. Sẽ lọt vào tai mình tiếng gà gáy trưa eo óc, xao xác buồn đến nao lòng, nếu nơi đây người ta còn chăn nuôi gà qué... Tịnh không một tiếng động. Thanh bình và yên ắng tặng cho miền đất lạnh lẽo này. Phía xa nữa, chỗ đường viền của khu rừng, thoáng lướt một vài bóng xe chạy. Người ta đến châm nến, cắm hoa trong nghĩa trang cho những người thân yêu đã khuất, như ở ta đi tảo mộ trong tiết Thanh minh.
Đến hôm nay, nơi đây chưa có một bông tuyết bay. Bọn con nít buồn lắm, chúng chỉ mơ sao cho tuyết rơi dày đặc trong đêm chúa Giáng sinh mà không được. Tôi chợt nhớ tới bài thơ của em Lý trên trang web Kishiniop với tựa đề Sương giá Mùa đông, mà mình vừa viết mấy dòng comment: Này bài thơ ơi, mi cứ việc dừng lại trên trang báo này, chứ đừng có quậy đến thành phố nơi ta sinh sống. Và tuyết ơi đừng rơi nữa trên rẻo cao Sapa đất Việt của tôi. Nơi những người dân vốn nghèo, sống trong tối tăm lạc hậu, nay lại co ro chết trong cái rét buốt thấu xương da. Tôi nhớ lại những ngày giáp Tết năm ngoái, buồn rũ người khi đọc bài TẾT NGHÈO TRÊN ĐỈNH SƠN VĨ. Sáng Mồng một Tết, mà nước mắt rơi thánh thót. Buồn quá, thương xót quá cho những đứa bé miền Sơn Vĩ. Chúng nó mơ một cái Tết có cơm trắng để đừng phải ăn "mèn mén". Chúng nó mơ một bát cơm có thịt lợn trong ngày Tết, khi dưới xuôi, ở các thành phố, trẻ em súng sính, thừa mứa trong một thế giới vật chất ngập tràn. Tôi những mong đợi một hành vi hảo tâm đâu đó từ những "người đầy tớ của nhân dân"... Đến bao giờ ?!
Tôi viết những dòng thơ này, sau
khi đọc TẾT NGHÈO TRÊN ĐỈNH SƠN-VĨ.
Không đâu nghèo khổ hơn gầm trời này.
Như những đêm dài trung cổ.
ĐƯỜNG LÊN SƠN-VĨ
Mèo Vạc xa xôi quá
Cổng trời trong mây bay
Đá tai mèo dựng đứng
Sơn-Vĩ, ai có hay.
Chiều đông giáp Tết rồi
Lòng xao xuyến, bồi hồi
Mong nếp thơm, cơm mới
Sơn Vĩ ơi, mù khơi.
Bao bé thơ manh áo
Chân không dép, trụi trần
Hàm răng đánh lập cập
Sơn-Vĩ ơi, tủi thầm.
Buốt giá đêm đông xa
Vàng A Lử không nhà
Con một bầy thơ dại
Sơn Vĩ ! Đau lòng ta.
Người nghèo nhiều trong bản
Như lá trải rừng thu
Mong ước đẫm sương mù
Sơn Vĩ, mơ ngày Tết.
Có ai xuyên mây qua Mèo Vạc
Đạp đá tai mèo, nghe gió than
Rét, lạnh đặc sản rừng thâm cốc
Sơn Vĩ, chiều nay, nước mắt tràn.
Còn bao nhiêu mùa đông giá rét đe dọa những đứa trẻ miền núi xa xôi,hẻo lánh. Sẽ còn bấy nhiêu con tim xót thương, cảm thấu nhức nhối này. Khi chân các em không giày, không dép, trần trụi dẫm lên những con đường đầy đá nhọn lởm chởm, sắc như dao. Khi áo các em còn phong phanh, ngực đón từng cơn gió thốc về. Để môi tím tái, đánh hàm răng lập cập...
Mùa đông đang ở đâu đó, lãng mạn, thách đố những người khoác áo lông đắt tiền, ấm áp bên những chai rượu ngon thượng thặng. Còn quê hương tôi, tít trên đèo heo hút gió, mùa đông giá buốt khắc nghiệt đã bóp chết bao nhiêu khát vọng tuổi thơ. Chúng có dám mơ gì ngoài cơm có thịt .
Cologne 25.12.2013